Rầm --- choang --- quán rượu ầm ĩ rất là náo nhiệt. Mặc dù là ban ngày nhưng bởi vì có người ngoại bang đến mà cực kỳ nào nhiệt, giống như thiếu nữ quàng khăn đỏ vừa mới đi vào, nàng hoàn toàn xa lạ với nơi này.

"Cô gái nhỏ, em vừa từ trong truyện cổ tích bước ra sao?" Chỉ một thoáng quán rượu đã yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn nàng, chỉ nghe người đàn ông thô kệch nói tiếp: "Đây không phải là nơi sẽ xuất hiện trong truyện cổ tích, em vẫn nên ngoan ngoãn đi đến tiệm bánh ngọt đối diện đi, chỗ đó càng giống như phòng trẻ em hơn. Ha ha ha ha ha ha ---"

Cả đám cười rộ lên, thiếu nữ lại hoàn toàn không cảm thấy lúng túng hay xấu hổ, nàng đi tới trước bàn ngồi xuống: "Cho tôi một ly sữa bò, cảm ơn ngài." Ngồi ở bên cạnh nàng là một người đàn ông tóc đen rất đẹp mắt, người đàn ông đó đang uống bia.

Khi thiếu nữ nhận lấy sữa bò cố ý nghiêng người qua, hai cặp mắt đối diện nhau. Cặp mắt màu xanh da trời đối chọi với tròng mắt màu băng lam, hai loại sắc xanh hoàn toàn khác biệt bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông thấy dáng vẻ của nàng thì hơi ngẩn ra, thần xui quỷ khiến nói:

"Đây không phải là nơi một cô gái nhỏ như cô nên tới."

"Tại sao? Chẳng lẽ tôi muốn vào uống ly sữa bò thôi cũng không được sao?" Nàng nghiêng đầu một chút, điệu bộ ngây thơ làm người khác không nhịn được nghĩ muốn yêu thương nàng. Nàng giống như một tiểu thiên sứ không rành thế sự, trong sáng đến mức người ngoài nhìn vào cũng biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Tôi tên là Winnie, còn anh?" Winnie uống một hớp sữa bò, sữa bò trong quán rượu dĩ nhiên không uống ngon như ở hoàng cung, có chút mùi tanh, cho tới bây giờ nàng chưa từng uống qua loại sữa bò nào như vậy, thiếu chút nữa nàng đã nôn ra, nhưng giáo dưỡng của nàng đã giúp cho nàng mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.

Người đàn ông im lặng một lúc, vẫn nói cho nàng nghe: "Harris."

Thiếu nữ một hỏi một đáp tán gẫu cùng hắn "Harris, anh là người ngoại bang sao? Tôi là người địa phương của đế quốc." Người đàn ông buồn rầu "ừ" một tiếng. Thiếu nữ rất ngạc nhiên và mừng rỡ, mặt nàng đầy hưng phấn hỏi: "Anh là người ở đâu? Quê quán của anh như thế nào? Có thể nói tôi biết không?"

Người đàn ông ngờ vực nhìn nàng một cái, thiếu nữ thu lại sự kích động mới vừa rồi, ngoan ngoãn làm bộ mặt 'Tôi xin lỗi.' Người đàn ông hơi nhăn mày, anh ta thở dài, nói cho nàng: "Tôi đến từ phương Bắc, nơi đó không có gì đẹp mắt cả... Băng nguyên giá rét không có hoa cũng chẳng có bướm, mỗi năm đều có thời kỳ giá rét dài đến tám tháng."

Thiếu nữ cũng không có khuyên nhủ gì với lời miêu tả vô vị của anh ta, nàng chỉ bưng mặt: "Băng nguyên sao... Đó không phải là nơi băng tuyết ngập trời, tuyết trắng xóa chứ?" Người đàn ông cúi đầu, quê quán của anh ta khẳng định đã làm thiếu nữ thất vọng,

"Vậy khẳng định rất đẹp đúng không? Vùng đất tuyết phủ trắng xóa, nhất định là rất thần thánh!"

Harris kinh ngạc nhìn về phía nàng, chỉ thấy thiếu nữ vẫn còn ảo tưởng ngây thơ hồn nhiên, trong miêu tả của nàng, băng nguyên hoang vu lại tốt đẹp như vậy. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe được có người ngoài quê mình nói về băng nguyên như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy có người mong đợi được thấy băng nguyên như vậy.

"Người dân băng nguyên nhất định đều rất mạnh mẽ!"

"Tại sao lại nói như vậy?" Anh ta hỏi.

Thiếu nữ hơi sững sờ, vẻ mặt thành thật nhìn Harris, một khắc sau nàng lộ ra vẻ mặt vui vẻ rực rỡ, nói:

"Bởi vì người dân sống cuộc sống lâu dài trên mảnh đất kia nhất định rất yêu nơi đó, bọn họ trời sinh từ trong xương chính là trời lạnh không cản trở nổi nhiệt huyết."

Winifred tính toán thời gian, thấy thời gian đã đến không sai biệt lắm nàng mới cầm ly sữa bò lên uống hết vào bụng, sau đó dùng tay thoáng lau miệng. Nàng đứng lên đi ra bên ngoài, bước bước nhỏ vừa đi vừa nói: "Tôi nên đi rồi, cảm ơn anh Harris, tôi rất thích quê hương của anh, cảm ơn anh đã miêu tả nó cho tôi."

Harris nhìn bóng lưng của nàng có chút xuất thần, nơi khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy chỗ nàng ngồi có đồ bị rơi, là một cái vòng tay. Anh ta giơ tay lên muốn đuổi theo, nhưng bên ngoài căn bản không có thiếu nữ trông giống như từ trong truyện cổ tích đi ra nữa.

Anh ta cầm vòng tay trang sức được bện từ một sợi dây gai chỉ có một hoa văn bằng đồng kia lên, trong nháy mắt khi anh ta xoay người lại, từ trên bầu trời có một vật màu trắng bay xuống.

Anh ta xoay người lại đưa tay đón, là một cọng lông chim màu trắng tinh, bên trên còn chút hơi ấm dư lại.

"Sao vậy lão đại? Nhìn thấy cô bé đó rồi không nhúc nhích nữa?" Có một gã đàn ông cao lớn thô kệch đi ra gọi anh ta, Harris nhìn lông chim trong tay có chút thất thần, anh ta nói:

"Hình như tôi đã gặp được thiên sứ."

Winifred đã ngồi lên xe ngựa thay quần áo xong có chút thất thố dựa vào lưng ghế, Yalulu ngồi đối diện với nàng, nói: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Winifred làm ướt khăn tay lau chùi mu bàn tay mình, xong lại cầm khăn tay lau qua miệng.

"Không sao, cảm ơn sự lo lắng của ngươi Yalulu. Chẳng qua là ly sữa bò uống trong quán rượu vừa rồi có hơi tanh..." Nàng không muốn nhắc lại. Nàng sửa sang lại bản thân, thoáng chốc đã khôi phục lại thành vị công chúa điện hạ hoàn mỹ ưu nhã đó. "Được rồi Yalulu, chúng ta nhanh chút trở về thôi."

Winifred là cố ý xuất hiện ở quán rượu. Trước đó nàng đã hỏi thăm rõ ràng phái đoàn từ Bắc Bộ khi nào đến, tin tức nàng lấy được so với thời gian đến thì có trễ một chút, nhưng điều làm cho Winifred để ý là, nàng đã cho Allen đi quan sát trong thành, đúng như dự đoán có người ngoại bang tiến vào kinh đô.

Trước đó nàng chỉ biết được tên của thủ lĩnh băng nguyên - Harris Gracie, những chuyện khác đều không biết, chuyến đi của nàng hôm nay có vài nhân tố chắn ở giữa, nhưng kết quả lại không ngờ khiến nàng rất hài lòng.

"Sao ngài lại phải làm vậy chứ?" Yalulu không hiểu hỏi nàng, công chúa làm như vậy thật sự quá mạo hiểm. Nếu như bị phát hiện tự mình ra khỏi cung, cho dù là Winifred thì bên phía hoàng đế tuyệt đối cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.

Tiểu công chúa đương nhiên biết mình làm như vậy nguy hiểm lớn cỡ nào, chỉ cần hơi lơ là chút thôi nàng có thể sẽ phạm lỗi, tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước.

"Nhìn dáng vẻ của ngài hình như rất hài lòng với đối tượng kết hôn của ngài?"

Đối tượng kết hôn sao?

Thiếu nữ suy nghĩ một chút, nói: "Anh ta đúng là một đối tượng tốt để kết hôn, dáng dấp đẹp mắt, thân phận cũng rất cao, cách làm người hình như cũng không tệ. Nhưng ---" lời nói thay đổi một cái, "Không phải ta."

"Vậy ngài ---"

"Anh ta thích hợp để làm đồng minh của ta." Nàng nói.

*****

Buổi tối, Winifred lại xuất cung lần nữa.

Lần này nàng mặc lễ phục lộng lẫy, trang điểm giống như một búp bê làm bằng gốm tinh xảo. Nàng bị mời tham gia một buổi yến tiệc, được tổ chức ở nhà của đại công tước Stone, cũng chính là chú của nàng.

Chú nàng Wistan là một người rất có quyền lực, người có địa vị cao. Nhìn bề ngoài tốt đẹp nhưng hành vi lại không ra gì, ngấm ngầm làm chuyện xấu xa cũng không ít. Những bí mật này của người thế hệ trước Winifred đều biết toàn bộ, nàng thậm chí còn biết chú nàng có lòng mưu phản.

"Kính chào viên ngọc quý của đế quốc." Phu nhân Alina hành lễ với nàng, Winifred cũng đáp lễ. Phu nhân Alina là phu nhân của đại công tước Stone, cũng chính là thím của nàng. Mà cậu bé trai đáng yêu đi theo phía sau cô ấy chính là em họ nàng, con trai độc nhất của đại công tước Stone --- Nelson.

Winifred rất thích cậu em họ này, bởi vì mặc dù nàng ghét Wistan nhưng nàng lại không ghét phu nhân Alina, mà con trai Nelson của phu nhân Alina thật rất biết điều nhanh nhẹn lại đáng yêu, nàng cũng không thể ghét nổi.

Nelson hành lễ với nàng, cũng đưa loại kẹo mình thích cho Winifred, nàng sờ đầu em họ một cái: "Cảm ơn em, Nelson."

Gò má em họ nhỏ bé đỏ lên, khiêm tốn nói: "Chị thích là tốt rồi, chúc chị có một buổi tối vui vẻ."

***

"Cảm ơn ngài, có thể trò chuyện cùng ngài thật sự là quá tốt." Một vị tiểu thư quý tộc khom lưng với Winifred, rời khỏi bên người Winifred.

Gương mặt vui vẻ của Winifred có thể trị khỏi bệnh trong lòng người, có thể trò chuyện một phen cùng viên ngọc quý của đế quốc là một chuyện rất vinh hạnh.

Nàng vĩnh viễn đều là tiêu điểm trong yến tiệc, nàng cũng vĩnh viễn sẽ là trung tâm trong đám tiệc đó. Winifred là kim chỉ nam trong giới thượng lưu, cách ăn mặc, quần áo, lời nói và việc làm của nàng là khuôn mẫu cho rất nhiều tiểu thư quý tộc noi theo.

Rất nhiều đàn ông quý tộc cũng kính mến vị ngọc quý của đế quốc này, bởi vì nàng thật sự là quá chói mắt! Thử hỏi có người đàn ông nào lại không muốn lấy được một cô gái như Winifred chứ?

Winifred có hơi mệt, nàng cầm một ly rượu chát nhấp một miếng, vừa ngọt lại vừa đắng, cồn trong rượu nở rộ trên đầu lưỡi nàng, là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Nàng nghĩ, đây chính là mùi vị của người trưởng thành sao? Quả nhiên... Vẫn là sữa bò và trà thích hợp với nàng hơn.

Winifred cũng không thích yến tiệc, bởi vì trong yến tiệc của quý tộc không thiếu một đống xã giao. Nàng phải đối phó với rất nhiều người, đối với những người khác nhau thì phải nói những lời khác nhau, cũng không thể làm trái với thân phận công chúa.

Lời nói và việc làm của nàng là đại diện cho hoàng thất, dù thân là phái nữ, thân là đồ phụ thuộc và đồ chơi thì nhất cử nhất động của nàng cũng có một đống người chăm chú nhìn theo.

Có vài người chỉ mong lấy nàng làm trò cười.

Đang chào hỏi tất cả mọi người, Winifred cầm ly rượu cổ cao đứng ở trên sân thượng gió thổi, rượu chát trong ly bị gió thổi lay động sóng sánh.

"Cháu không nên uống rượu, Winifred nhỏ bé."

Là chú của nàng, Wistan.

"Kính chào ngài, đại công tước Stone."

"Cháu không cần hành lễ với ta, ta thích Winifred nhỏ bé gọi ta là chú hơn."

"Chú. Cháu đã là người lớn, không lâu nữa cháu sẽ phải gả đến Bắc Bộ xa xôi." Winifred ngoài mặt thì cười, nhưng thực tế trong lòng đang khinh bỉ người đàn ông này. Đại công tước Stone có thế lực lại có lòng mưu phản thật ra là một người rất biết chọn lợi ích tốt để hợp tác, nhưng Winifred tuyệt đối sẽ không đạt được một cuộc giao dịch hợp tác nào với hắn. Bởi vì người đàn ông bề ngoài nhìn vô hại này thực chất là rắn độc lạnh như băng.

Chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ bị hắn cắn sau lưng một cái, rồi nuốt vào bụng.

"Cái nơi như Bắc Bộ đó không thích hợp với Winifred nhỏ bé, Winifred nhỏ bé hẳn nên được nuôi dưỡng ở nơi khí hậu tốt nhất mới được." Wistan nói, hắn nhìn thiếu nữ vô cùng xinh đẹp liếm liếm răng hàm, "Winifred nhỏ bé, có muốn chú giúp cháu hay không? Chú sẽ nghĩ cách giữ cháu lại bên người, như vậy cháu cũng không cần trở thành vật hy sinh cho hôn nhân chính trị nữa."

Kinh ngạc, thần sắc Winifred cứng lại một giây, giây kế tiếp nàng cười nói: "Chú đây là đang nói chuyện gì? Đây là quyết định của phụ hoàng, phụ hoàng làm mọi thứ cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, cháu không phải là vật hy sinh cho hôn nhân chính trị, cháu sẽ lấy được người làm cháu hạnh phúc."

Wistan lại đột nhiên cười, hắn nói:

"Cháu gái ngây thơ của ta, cháu bị người phụ hoàng thân ái của cháu lừa gạt thật thê thảm mà, ha ha ha ha ha ha."

Hắn kéo tóc mình làm tóc có chút xốc xếch, hắn cởi áo sơ mi ra chỉ còn hai cái nút tựa vào trên lan can, giọng có chút cuồng dã: "Cháu sẽ không thật sự cho rằng phụ hoàng cháu tỉ mỉ lựa chọn đối tượng kết hôn cho cháu đó chứ?"

"Để ta nói chân tướng cho cháu." Trong giọng nói của Wistan đã trải qua chọn lọc từ ngữ, Tiểu công chúa ngây thơ của hắn thật đáng yêu, "Mấy năm nay Bắc Bộ và đế quốc phát sinh không ít mâu thuẫn, năm ngoái bọn họ tuyên bố độc lập. Quân lực của bọn họ rất cường thịnh, nếu như đế quốc khai chiến với bọn họ không nhất định có thể nắm chắc thắng lợi. Có người nói nên cầu hòa, hy vọng có thể nói chuyện với bọn họ một chút, nên lúc này mới phái phái đoàn đi tới đế quốc. Bệ hạ quyết định đem cháu đi làm lễ vật đưa cho Bắc Bộ, để bày tỏ hòa bình."

Ánh mắt trần trụi, đỏ ngầu, không hề che đậy của hắn làm cho Winifred không nhịn được nghĩ muốn ói. Dĩ nhiên là nàng biết hết mấy thứ này, đáng tiếc bây giờ nàng là một ngốc bạch ngọt, nàng không biết làm sao dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, trong mắt chứa đầy vẻ không tin.

Wistan sít lại gần nàng hơn một ít, giọng hắn trầm thấp có từ tính, hắn dụ dỗ:

"Bắc Bộ rất là đáng sợ, cháu đi đến đó sẽ giống như con tin, một khi mâu thuẫn lại xảy ra lần nữa bọn họ sẽ giết cháu. Sao nào? Không bị dọa sợ chứ?" Hắn nâng cằm Winifred, tiến tới bên tai nàng: "Muốn tiếp nhận sự che chở của ta không? Winifred bé nhỏ đáng yêu của ta ~~~"

Thiếu nữ đẩy hắn ra, cảm xúc trên mặt nàng không thay đổi, ôn hòa lễ độ nói với hắn: "Ngài có hơi say rồi, đại công tước Stone." Nàng đặt ly rượu ở trên lan can, khom người nói: "Con xin về trước."

Nhìn ly rượu bị thiếu nữ bỏ lại, bên trong còn rượu chát còn sót lại, Wistan tiến tới một hơi uống cạn sạch.

"Winnie, ta sẽ có được cháu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play