*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor CO6TINY 🍀

Du Bạch đưa Trần Phi Dự cùng Du Mộc Tinh đến căn hộ ở Lệ Cảnh Uyển.

Dỗ Du Mộc Tinh ngủ xong, Du Bạch cùng Trần Phi Dự ra phòng khách, cả hai tựa lưng vào sô pha, sóng vai ngồi trên thảm, Du Bạch mở TV ra, chỉnh tắt tiếng.

Bộ kiếm hiệp kia đã hết, hiện tại TV đang chiếu phim thần tượng tổng tài.

Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: "Có thuốc lá không?"

Nicotin là thứ tốt, có thể khiến người ta trở nên tỉnh táo.

Trần Phi Dự lắc đầu, từ trong túi móc ra một cái vỏ bao in hình lá phổi đen ngòm, đưa tới trước mặt Du Bạch: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, không cần làm phổi cậu trở thành thế này."

Du Bạch tựa hồ muốn cười, nhưng khóe miệng giật giật, rốt cuộc không cách nào nhếch lên được.

"Chỉ là bây giờ tôi muốn hút."

Hộp thuốc in hình lá phổi đen là do Du Bạch đặt mua trên mạng cho Trần Phi Dự, không nghĩ tới Trần Phi Dự vẫn luôn mang theo bên mình.

Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: "Trước kia từng hút à?"

"Uhm."

Thiếu niên ở độ tuổi nổi loạn luôn có suy nghĩ thế này, trốn ở nơi giáo viên không thấy, lén châm thuốc nhả khói phì phèo, chính là người đàn ông thành thục.

Du Bạch từng hút, nhưng cậu lại không thích, đại đa số thời điểm, chỉ là ứng phó qua loa lấy lệ, ngậm một điếu trong miệng rồi cắn.

Nhưng đêm nay cậu bỗng nhiên hoài niệm hương vị của nicotin.

Trần Phi Dự nói: "Tôi đi mua."

Du Bạch quay đầu sang nhìn Trần Phi Dự, đôi mắt cậu đen láy, bên trong tựa như đang ẩn giấu một cái động sâu thẳm không thấy đáy.

Trần Phi Dự mua một bao thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi.

Du Bạch ngồi trên thảm như cũ, vẫn giữ tư thế y như lúc Trần Phi Dự rời đi, cứ thế ngồi bất động hơn mười phút.

Trần Phi Dự rút một điếu ra khỏi hộp thuốc, cậu không đưa cả hộp cho Du Bạch, chỉ đưa sang một điếu.

Du Bạch cầm lấy, cầm trong tay nhìn hồi lâu, mới lấy bật lửa châm thuốc.

Châm lửa xong, Du Bạch cũng không lập tức ngậm trong miệng, cậu nhìn điếu thuốc cháy dở, mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống dưới, Du Bạch mới bỏ vào miệng.

Cậu hút một ngụm, sau đó bắt đầu ho khan không ngừng.

Trần Phi Dự giật lấy điếu thuốc trong tay Du Bạch, bỏ vào miệng mình: "Đừng hút nữa."

Du Bạch không giật lại, chỉ nhìn Trần Phi Dự thuần thục hít vào lại nhả khói ra, rõ ràng là chàng thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, động tác lại lão luyện đến mức này.

Trần Phi Dự ấn tàn thuốc vào ly trà trước mặt, quơ quơ cái hộp lá phổi đen ngòm kia: "Xem như tôi hút thay cậu, lần này coi như không tính, về sau không cho phép động tới thuốc lá. Hút thuốc có hại cho sức khỏe, phải làm gương, biết không?"

Chóp mũi Du Bạch tê rần, bỗng nhiên giang rộng hai tay với Trần Phi Dự.

Không cần Du Bạch nói gì, Trần Phi Dự lập tức ôm lấy cậu vào lòng, ôm thật chặt.

Hai thiếu niên cô độc làm chỗ dựa cho nhau trong đêm tối.

Cảm xúc của Du Bạch như vỡ vụn.

Cậu dán mặt mình lên mặt Trần Phi Dự, thì thầm bên tai đối phương: "Tôi trước giờ vẫn luôn có mâu thuẫn với sếp Du. Mỗi lần thấy mặt ông ấy đã thấy phiền, không gặp cũng phiền, ở trong mắt tôi, ông ấy là một người cha thất bại, trừ việc chỉ biết đạp tôi cho Tiểu Lý hay bỏ xó tôi cho dì giúp việc, ông ấy chẳng làm việc gì mà một người cha đáng lẽ phải làm hết. Riêng việc đi họp phụ huynh thôi, hai cha con bọn tôi không biết đã cãi nhau biết bao nhiều lần rồi."

"Tôi cảm thấy sếp Du không phải là một người cha tốt, cho nên tôi cũng chẳng cần phải giả làm đứa con ngoan của ông ấy. Từ sau khi Phương Tri Trúc dọn về đây, tôi tự dọn ra ngoài ở, cũng không còn gọi ông ấy một tiếng ba lần nào nữa. Lúc nãy trong phòng bệnh, bọn họ có bảo tôi gọi ông ấy một tiếng ba đi, trong lòng tôi cũng bảo thế, lại không thể nào phát ra tiếng được, thật sự rất lâu rồi...tôi chưa từng nói lại từ này."

"Trần Phi Dự, về sau cho dù tôi có trông mong thế nào đi nữa, cũng sẽ không còn ai đến họp phụ huynh cho tôi."

"Tôi đã mất mẹ từ nhỏ, bây giờ đến cả sếp Du cũng không còn, về sau còn có ai đi họp phụ huynh cho tôi nữa đây?"

Du Bạch rốt cuộc bật khóc nức nở.

Từ sau khi rời núi Trường Bạch đến khi tới được bệnh viện, cả một chặng đường dài cậu đều chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, giờ đây rốt cuộc cũng bật khóc nức nở trên vai Trần Phi Dự.

Cậu khóc rất to, vai áo Trần Phi Dự đều bị thấm ướt một mảng lớn, nhưng Trần Phi Dự chỉ biết nhìn cậu, cũng không tìm được lời nào có thể an ủi được Du Bạch trong lúc này, sau một lúc lâu, cậu khẽ thở dài nói: "Cậu còn có tôi, tôi vẫn mãi ở đây. Tôi bằng lòng chia sẻ ba với cậu, có điều Trần Nhất Khác cũng không phải một người ba tốt, chỉ sợ cậu cũng ghét bỏ."

Nhưng sao có thể giống nhau được?

Trần Nhất Khác là Trần Nhất Khác, Du Duy Minh là Du Duy Minh.

Trên thế giới này, không bao giờ sẽ có một người đàn ông như sếp Du được nữa, dùng một loại phương thức vô cùng vụng về bao dung cho sự tùy hứng của con mình.

Nếu Du Bạch lại biến mất một lần nữa trong một ngày mưa nào đó, sẽ không còn ai không màng hậu quả mà chạy thẳng đến Cục Cảnh Sát để check camera như ông ấy.

Cũng không còn ai vì để lấy lòng Du Bạch, mặc cậu lạnh nhạt với mình, vẫn như cũ đưa món nấm cậu thích nhất đến trước mặt cậu.

Nếu Du Bạch có việc gì ở trung học phụ thuộc, cũng sẽ không có ai sẽ tìm hết mọi cách để chuyển cậu sang trường mới nữa.

Du Bạch bỗng cảm thấy chính mình đã mất đi sợi dây liên hệ với thế giới này.

Gia đình sở dĩ là gia đình, cũng bởi vì một phần huyết thống trong người ràng buộc các thành viên lại với nhau, bất luận có xảy ra chuyện gì, hay đi đến nơi xa xôi nào đó, luôn sẽ có người gọi cho mình, sẽ không đến mức biến thành cây không có rễ nước không có nguồn như bây giờ.

Mất đi Du Duy Minh, Du Bạch gần như đã mất đi lá chắn cuối cùng trên thế giới này. Từ đây, cậu phải bắt đầu tự học cách gánh vác mọi chuyện trên đôi vai bé nhỏ của mình.

Tang lễ vào ngày thứ mười bốn.

Nhà tang lễ đã lo liệu mọi thứ ổn thỏa, nghe nói phần mộ của Du Duy Minh có phong thuỷ rất tốt, phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được.

Du Bạch không tin thần không tin quỷ, nhưng Du Duy Minh tin, nếu Du Duy Minh có cơ hội tự chọn cho mình nơi chôn cất, ông ấy chắc chắn cũng sẽ vừa ý chỗ này.

Nhưng Du Duy Minh không có cơ hội đó.

Ông ấy qua đời quá sớm, sinh nhật thứ 45 của mình ông ấy còn không được ăn một bữa cơm đoàng hoàng.

Là con trai ruột duy nhất của Du Duy Minh, Du Bạch nâng hũ tro cốt của ông trên tay, từ nhà tang lễ đến mộ viên -- gần như đây là lần đầu tiên Du Bạch ở gần Du Duy Minh nhất trong suốt tận mười mấy năm qua.

Hôm nay trời đầy mây, mây đen kịt kéo đến dày đặc, nhưng vẫn không có một giọt mưa nào rơi xuống.

Lúc nhân viên phụ trách đến chôn tro cốt của người mất, có nói với Du Bạch: "Còn trai, nói ba đi mạnh giỏi với người đã khuất đi, mọi người nói thế ông ấy mới có thể an lòng nhắm mắt xuôi tay được."

Du Bạch ôm hủ tro cốt trong lòng, trơ mắt nhìn mọi người xung quanh đào huyệt mộ lên.

Du Mộc Tinh khóc nức nở: "Ba ơi -- ba đi mạnh khỏe nhé --"

Âm thanh trẻ con non nớt là thế, căn bản không cách nào hiểu được ý nghĩa trong câu nói này.

Nước mắt Phương Tri Trúc cũng lăn dài: "Lão Du, đi mạnh giỏi, bọn nhỏ ở đây còn có em chăm sóc, anh yên tâm nhắm mắt nhé......"

Du Bạch quỳ gối trước bia mộ của Du Duy Minh, ảnh trên bia mộ còn mới tinh, người trên ảnh rất giống với sếp Du mà Du Bạch tưởng tượng, mặt góc cạnh, không có miệng vết thương nhỏ vụn, nhìn thế nào cũng là phong thái người đàn ông nghiêm tục đĩnh đạc thường ngày.

Du Duy Minh như xuyên qua bức ảnh nhìn cậu.

Nhân viên lấy hũ tro cốt trong tay Du Bạch, chôn xuống: "Người nhà cùng lại đây đi, mỗi người vốc một nhúm đất đắp cho người đã khuất nhé."

Du Mộc Tinh quỳ xuống bên cạnh anh trai, vừa khóc gọi ba: "Ba đi mạnh khỏe nhé-- ba ơi --" vừa vốc một nhúm đất rải xuống.

Du Bạch cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.

"Ba đi mạnh giỏi."

Cậu vốc đất lên, rải lên hủ tro cốt bên trong.

Một tiếng ba này, rốt cuộc cũng thốt nên thành lời.

Thời tiết âm trầm oi bức, bỗng có trận gió lạnh sượt khẽ qua người.

Rất nhiều người đều tới tiễn Du Duy Minh, Du Duy Minh rất giỏi trong chuyện làm ăn, gần như một nửa cái thành phố Nhạc này đều là mối quen của ông, Du Bạch không biết những người này, nhưng là con trai duy nhất của Du Duy Minh, rất nhiều trường hợp đều cần cậu phải có mặt.

Còn có không ít người, nói bóng nói gió bên tai Du Bạch, về việc Du Duy Minh phân chia gia sản.

Du Bạch thấy phiền, dứt khoát lúc đi gặp ai cũng dắt theo Du Mộc Tinh, uyển chuyển lấp kín những cái miệng không có ý tốt kia.

Kì nghỉ hè của Du Bạch không còn được mấy ngày, một nửa dành cho Du Mộc Tinh, nửa còn lại cho Trần Phi Dự.

Giống như lời bác sĩ Phó từng nói, thế giới này sẽ không vì ý muốn chủ quan của chúng ta mà dừng lại, thời gian vẫn cứ trôi theo quỹ đạo vốn có của nó, cuộc đời của mỗi người, cho dù người đó có nguyện ý hay không, vẫn phải tiếp tục bước tiếp.

Nghỉ hè nhưng Du Mộc Tinh vẫn đến lớp năng khiếu như cũ, mỗi ngày Phương Tri Trúc sẽ đưa cô bé đến trường, sau khi tan học Du Bạch sẽ đến đón cô bé.

Ngay cả Phương Tri Trúc cũng cảm thấy bất ngờ, trọng trách của một người bố trong gia đình, Du Bạch rất tự nhiên lại tự giác đến gánh vác, cậu là người anh trai vô cùng tốt, sẽ dạy Du Mộc Tinh vẽ tranh, sẽ mua cho Du Mộc Tinh những thứ cô bé thích, mỗi ngày còn dành thời gian dẫn Du Mộc Tinh đi đánh cầu lông.

Thậm chí nếu Du Mộc Tinh mở miệng bảo Du Bạch ở lại ăn cơm cùng mẹ con mình, Du Bạch cũng không hề do dự gật đầu đồng ý.

Có lẽ bởi vì bên cạnh thiếu đi hình bóng của người cha, Du Bạch không muốn tuổi thơ của Du Mộc Tinh đọng lại tiếc nuối như vậy.

Lúc Du Duy Minh còn sống, Du Bạch có nhắc qua chuyện chuyển hướng sang thi năng khiếu với Tiểu Lý, Tiểu Lý cũng chuyển lời lại cho Du Duy Minh, Du Duy Minh nghe xong một mặt tức giận mở miệng mắng Du Bạch không nên thân, một mặt lại chạy đôn chạy đáo tìm cho cậu một giáo viên dạy vẽ có tiếng ở thành phố Nhạc.

Nghỉ hè vốn phải tham gia lớp học vẽ kia, nhưng Du Bạch lại từ chối tất cả chương trình học mà giáo viên lập ra.

Cậu không nói chuyện này cho Trần Phi Dự hay, Trần Phi Dự vẫn nung nấu ý định học cùng một trường đại học với Du Bạch như cũ, nhân dịp nửa tháng nghỉ hè còn lại, còn phụ đạo bài vở lại cho Du Bạch.

Du Bạch rất phối hợp, cậu hoàn thành hết tất cả các bài luyện tập, sửa đề Trần Phi Dự giao cho.

Nhưng Trần Phi Dự có thể cảm giác được Du Bạch đang rơi vào trầm tư.

Trong lòng Du Bạch giống như xuất hiện một cái động đen kịt, Trần Phi Dự thấy được, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể lấp đầy.

Trung học phụ thuộc khai giảng sớm, lớp 11 đã bắt đầu chia lớp, danh sách lớp mới được dán trên bảng thông báo của trường.

Trần Phi Dự cùng Du Bạch đến trường, Du Bạch thấy được tên cậu trong danh sách lớp 474, cậu không vào lớp chuyên Toán, lớp 474 cũng xác định thành lớp Tự nhiên, cậu vẫn ở lại đây như cũ, chủ nhiệm lớp vẫn là Lương Phù nguyệt.

Danh sách lớp 474 không có tên Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự nằm trong lớp bồi dưỡng, giống cậu, còn có Lý Tư Diễn cùng Diệp Trình An.

Tống Sở chọn khoa Xã hội, cũng vào lớp chuyên văn.

Một người khác vẫn ở lại lớp 474 như Du Bạch, chỉ có Chu Tử Lâm.

Không học cùng một lớp với Trần Phi Dự, Du Bạch theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Trần Phi Dự nhìn thấy danh sách chia lớp, sắc mặt đã rất xấu, trực tiếp chạy đi tìm Lương Phù Nguyệt, hỏi Lương Phù nguyệt vì sao cậu có thể vào được lớp bồi dưỡng, rõ ràng bài thi cuối kỳ cậu còn không tham gia cho ra hồn.

Lương Phù Nguyệt không hiểu sao Trần Phi Dự lại nổi giận, trong mắt cô, vào được lớp bồi dưỡng là một chuyện vô cùng tốt. Việc Trần Phi Dự được đặt cách vào lớp bồi dưỡng, đã được ban hội đồng duyệt, đều đồng ý dựa vào điểm trung bình trong ba lần thi để chia lớp.

Không lý nào Trần Phi Dự không vào lớp bồi dưỡng được.

Thậm chí cậu còn là tuyển thủ hạt giống có tiềm năng đạt thủ khoa trong kì thi Đại học của trung học phụ thuộc.

Editor CO6TINY 🍀

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play