Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 42: *


2 tuần

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor CO6TINY 🍀

Những gì giảng viên Hứa nói cũng có cái lí của mình.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, giáo sư Trần Nhất Khác hay giảng viên Hứa cũng vậy. Không phải tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy gia đình là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, đối với phần tử trí thức như giáo sư Trần hay giảng viên Hứa, vẫn còn nhiều thứ đáng cho bọn họ phấn đấu hơn cái gọi là mái ấm này.

Trần Phi Dự cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khẽ.

"Con hiểu mà, cảm ơn hai người."

Giảng viên Hứa thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện mà"

Trần Phi Dự ngồi ngay ngắn lại, lúc ánh mắt chạm khẽ với tầm mắt hai người trước mặt, cậu lại hơi gục đầu xuống, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc ở trước mặt giáo sư Trần và giảng viên Hứa, một câu cậu cũng không thốt nên lời.

"Tối nay ở trường còn có chút việc, con phải ghé về nhà thuê bên ngoài trường một chuyến."

Giáo sư Trần gật đầu: "Học phí cùng phí sinh hoạt sẽ đúng hạn gửi vào thẻ của con, nếu không đủ cứ nơi với ba mẹ."

Trần Phi Dự đã đứng lên, gật đầu: "Chờ con thi đại học xong, ba không cần gửi phí sinh hoạt cho con nữa đâu."

Giáo sư Trần cũng đứng lên: "Đừng nói như vậy, Phi Dự."

Trần Phi Dự không muốn đôi co vấn đề này với giáo sư Trần nữa, cậu thu dọn cặp sách, vẫy tay chào tạm biệt hai người xong, đã vội vàng xách cặp ra ngoài.

Vừa vặn đụng phải Du Bạch bị sếp Du túm được.

Du Bạch nói đi toilet, sếp Du hút được vài điếu thuốc rồi cũng không thấy người trở lại, sợ Du Bạch thừa dịp đi WC lấy cớ trốn đi, ông bèn chạy tới nhà vệ sinh bắt người.

Không nghĩ tới Du Bạch đang trốn sau góc tường nghe lén chuyện người ta.

"Con ở chỗ này làm gì?" Du Duy Minh trời sinh đã có giọng nói lớn, thanh âm vang dội tới khiến mức Du Bạch sợ tới mức khuỵu cả gối.

Du Bạch lập tức muốn nhào qua bịt miệng sếp Du lại, còn chưa kịp làm gì hết, Trần Phi Dự đã thình lình đi tới, không chút sai lệch đứng ngay giữa Du Bạch và sếp Du.

Trên mặt Trần Phi Dự không có biểu cảm gì, thậm chí cũng không nhìn hai người đang diễn trò khôi hài trước mặt mình, chỉ lướt qua cả hai đi ra ngoài.

Du Bạch sững người tại chỗ, vẫn là sếp Du nhìn chằm chằm theo bóng dáng Trần Phi Dự hồi lâu, thấy ngờ ngợ mới mở miệng nói trước: "Kia không phải lớp trưởng lớp con à?"

Du Bạch ỉu xìu hệt lá cải héo, buồn bực không lên tiếng.

Sếp Du hỏi: "Chẳng lẽ con trốn chỗ này để đợi nó?"

Nghe xong câu này, Du Bạch mới bừng tỉnh lại, không phải cậu tính nán lại đây chờ Trần Phi Dự à! Du Bạch cũng mặc kệ tình cảnh xấu hổ lúc rúc góc tường nghe lén chuyện người ta xong còn bị chính chủ bắt tại trận, lập tức chạy theo ra ngoài.

"Tôi đi trước xem cậu ấy." Du Bạch chạy được hai bước, quay đầu lại nói với sếp Du: " Đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn."

Sếp Du được chiều mà sợ, giống như rốt cuộc cũng đã tìm được chiến lược chính xác có thể khiến quan hệ giữa hai cha con có chuyển biến.

Du Bạch đuổi theo sau, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới tìm được Trần Phi Dự đang men theo con đường phía trước.

Con đường Trần Phi Dự đi không hề đi về hướng trường học.

Du Bạch chạy vội đuổi theo: "Trần Phi Dự!"

Trần Phi Dự thất thần, đi như người mất hồn, không nhìn thấy xe đạp điện giao cơm đang chạy ngược chiều phía trước, anh trai giao cơm kia ấn kèn điên cuồng: "Nhường đường! Phía trước, nhường đường!"

Trần Phi Dự hoàn toàn không ý thức được có người đang gọi mình.

Mắt thấy xe đạp điện sắp đâm phải Trần Phi Dự, Du Bạch kịp thời chạy lên, từ bên cạnh kéo Trần Phi Dự tránh đi.

Cặp sách trên tay Trần Phi Dự rớt bịch xuống đất, ly nước đặt bên hông cặp ngã lăn ra đường, lăn tận mấy vòng liền.

Du Bạch một bên bắt lấy cánh tay Trần Phi Dự, một bên đuổi theo ly nước đang lăn kia, thuận tiện xách cặp Trần Phi Dự treo lên cánh tay mình.

Trần Phi Dự rốt cuộc hậu tri hậu giác hoàn hồn lại.

Đầu hạ ở Thành phố Nhạc, đã bắt đầu có chút nóng. Cây hòe bên lối đi bộ đã bắt đầu mọc lá non, mặt trời sau hoàng hôn len lỏi theo kẽ lá chiếu lên người Trần Phi Dự, cũng chiếu vào người Du Bạch.

Du Bạch rốt cuộc nhặt được ly nước đang lăn kia, nhét trở lại hông cặp của Trần Phi Dự, sau đó giúp Trần Phi Dự mang cặp.

"Muốn đi chỗ nào?" Du Bạch hỏi Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự nhìn Du Bạch.

Mắt Trần Phi Dự rất đẹp, to lại có hồn, lúc cười rộ lên đuôi mắt khẽ nheo lại, trông rất ngọt ngào. Bị Trần Phi Dự nhìn lâu như vậy, Du Bạch trái lại có chút hồi hộp.

"Đi...bar?" Thấy Trần Phi Dự không gì, Du Bạch thử hỏi.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, đi quán bar trái lại có chút sớm.

Trần Phi Dự cũng không phản đối, nơi này cách đường Tây Lộ không xa, Trần Phi Dự dẫn theo Du Bạch đến HE.

Du Bạch đi bên cạnh Trần Phi Dự, Trần Phi Dự vô cùng an tĩnh, không nói không cười, Du Bạch cũng không biết nên nói gì. Nếu đổi lại là cậu, sếp Du dám mở miệng đề cập đến chuyện ly hôn ngay trong sinh nhật của mình, Du Bạch cảm thấy cậu có thể xông lên đánh ổng ngay tại chỗ luôn.

Phần lớn quán bar bên này đều chưa vào giờ kinh doanh, Du Bạch đẩy cửa HE ra, bên trong chỉ có mấy nhân viên đang quét dọn vệ sinh.

Tiểu Vương thấy Trần Phi Dự đến, có chút kinh ngạc đi tới: "Lạ à nha, em trai Tiểu Đào của chúng ta liên tục chạy đến HE là muốn xin một chân vào làm nhân viên chính thức của ông chủ Đường đấy à?"

Trần Phi Dự lắc đầu.

Có lẽ Tiểu Vương nhìn ra tâm trạng Trần Phi Dự đang không tốt, kéo cậu với Du Bạch ngồi xuống cái bàn đã lau chùi sạch sẽ: "Cưng ngồi đây trước đi, còn chưa tới giờ buôn bán, ông chủ Đường ra ngoài hẹn hò với bác sĩ Phó rồi. Chờ dọn dẹp xong, anh bảo mấy đứa trong quán mang đồ lên cho hai đứa."

Trần Phi Dự gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."

Thời gian lâu không mở miệng nói chuyện, yết hầu Trần Phi Dự có hơi khô.

"Ai u ai dám bắt nạt em trai Tiểu Đào thế này, giọng cũng khàn đặc cả rồi, cưng ngồi đây đi, anh mang nước lên cho."

Tiểu Vương nói xong đã đi lấy nước, bên trong còn đặt hai bông cúc.

Du Bạch rót nước cho Trần Phi Dự, đặt tới trước mặt cậu.

Trần Phi Dự bưng nước lên, khẽ nhấp môi. Xem ra cuối cùng cũng có hứng nói chuyện, cậu giương mắt nhìn về phía Du Bạch, hỏi: "Sao cậu lại ở đó?"

Chuyện này nói ra cũng khéo thật.

Du Bạch nói thật: "Sếp Du mời tôi đi ăn nấm rừng, chỗ là do ổng chọn, tôi cũng không nghĩ sẽ gặp cậu ở đấy."

Trần Phi Dự ừ một tiếng, lại bắt đầu thất thần.

Du Bạch cẩn thận nhìn Trần Phi Dự, an ủi nói: "Đừng buồn."

Trần Phi Dự a một tiếng, cười với Du Bạch: "Tôi không buồn, chỉ là....không biết bây giờ nên làm gì cả."

"Tại sao?" Du Bạch gian nan tiếp tục câu chuyện.

Trần Phi Dự vùi đầu vào trong cánh tay: "Tôi vốn đã lên kế hoạch hoàn hảo rồi, sau khi thi đại học xong sẽ rời khỏi nơi này, giờ lại bị bọn họ giành trước một bước, có chút..."

Du Bạch đặt tay sau ót Trần Phi Dự, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Trần Phi Dự chưa nói có chút gì, cậu nói không nên lời, dù sao cũng không thể là có chút buồn được.

Trần Phi Dự nhắm mắt lại: "Du ca, tôi nói cho cậu một bí mật nhé."

Du Bạch khựng lại, nhìn về phía Trần Phi Dự.

"Hứa Nhất Hoạch trước giờ chưa từng ôm tôi, bà ấy không hề thích sự tồn tại của tôi chút nào. Trần Nhất Khác cũng vậy, ông ấy không thích Hứa Nhất Hoạch, nhưng năm đó ba của Hứa Nhất Hoạch là lãnh đạo của bộ giáo dục, nếu cưới Hứa Nhất Hoạch, ông ấy mới có thể ở lại Đại học Nhạc."

Du Bạch không ngắt lời Trần Phi Dự, Trần Phi Dự tiếp tục nói.

"Có một lần Trần Nhất Khác cãi nhau với Hứa Nhất Hoạch, tôi nghe thấy ông ấy nói, 'Cô rõ ràng là đồng tính nữ, sao còn muốn kết hôn với tôi?', Hứa Nhất Hoạch nói, 'Anh đừng nói như kiểu mình tôi muốn, năm đó anh cưới tôi còn không phải vì muốn ở lại Đại học Nhạc à, như nhau cả thôi.'"

Du Bạch cảm thấy rất may, may vì cậu chỉ bưng cái ly thôi, còn chưa có uống, nếu cậu uống rồi còn không phải phun hết nước ra ngoài luôn à.

"Hứa Nhất Địch luôn cho rằng sự tồn tại của tôi đều là sản phẩm do Trần Nhất Khác cố c**ng h**p bà ấy."

"Cái gì bọn họ cũng không nói, nhưng người lớn có đôi khi cũng ngốc thật, bọn họ cho rằng cái gì tôi cũng không biết nhưng thật ra không phải thế. Trần Nhất Khác là viện trưởng khoa Địa chất Đại học Nhạc, Hứa Nhất Hoạch là phó giáo sư khoa Xã hội và Nhân văn Đại học Nhạc, rõ ràng ngày thường đều tách ra ngủ, công tác cùng một chỗ, nhưng ở trước mặt người ngoài đều giả vờ như kiểu cuộc sống hôn nhân của mình vô cùng hạnh phúc, cũng mệt cho bọn họ thật. Không dễ gì mới có lý do để ly hôn, chuyện này đối với hai người họ, đều là giải thoát."

Du Bạch không biết nói gì, cậu suy nghĩ một lúc mới nói: "Không sao đâu, đều là chuyện của bọn họ, sau này sẽ tốt hơn, không cần phải ràng buộc với bọn họ nữa."

Trần Phi Dự vùi đầu: "Lúc nhỏ nhìn thấy những bạn nhỏ khác được ba mẹ dẫn đến công viên giải trí cuối tuần, có thể chơi game còn được leo núi, tôi bèn hỏi Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, tôi có thể đến công viên giải trí không? Bọn họ luôn nói, con ngoan ngoãn đọc sách là được, bé ngoan sẽ không đến công viên giải trí. Cuối tuần của tôi lúc nào cũng là lớp bồi dưỡng, Olympic Toán, lớp nhạc cụ...Tóm lại, Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch đều không hi vọng tôi sẽ xuất hiện trước mặt hai người họ."

"Lớn đến chừng này, tôi còn chưa biết công viên giải trí là thế nào. Tôi vẫn luôn nỗ lực để trở thành đứa con ngoan mà hai người họ mong muốn, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, dù tôi có làm thế nào cũng vô ích thôi. Nếu đã không thích rồi, thì dù tôi có làm gì bọn họ cũng ghét cả. Ngay cả khi tôi trốn đi hút thuốc, đi bar trắng đêm không về, bọn họ cũng không mảy may phát hiện."

Du Bạch ngẩng đầu nhìn Trần Phi Dự, hỏi: "Cậu vẫn còn muốn đến công viên giải trí chứ?"

"......Muốn chứ, rất muốn." Trần Phi Dự mở to mắt, nhìn Du Bạch, "Cậu muốn đưa tôi đi à?"

"Đưa cậu đi." Du Bạch cười với Trần Phi Dự, "Sếp Du cũng chưa từng dẫn tôi đến đó đâu, lần đầu tiên tôi đến đó, là thư kí của ông ấy dẫn đi."

Trần Phi Dự cười: "Có đôi khi tôi cảm thấy, trong lòng sếp Du vẫn có cậu trong đó, khác với Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, bọn họ trước giờ đều không muốn có đứa con trai như tôi xuất hiện."

"Kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi." Du Bạch nói, "Có thể có được một gia đình hạnh phúc đã là chuyện may mắn đến nhường nào, vận khí chúng ta lại kém một chút, chắc là đứa con được nhặt về từ thùng rác đấy, cũng chả sao cả, về sau chúng ta sẽ được bù đắp."

Có những người dùng thơ ấu để xoa dịu cuộc đời đau khổ, nhưng có những người lại dùng quãng đời về sau bù đắp lại thời thơ ấu đầy đau thương của chính mình.

Editor CO6TINY 🍀


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp