*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor CO6TINY 🍀
Thành phố Nhạc đã ẩm ướt lại mưa nhiều, một khi mưa xuân bắt đầu, sẽ bắt đầu trút xuống không ngừng, không biết đến bao giờ mới tạnh hẳn. Nước mưa phút chốc thấm ướt cả bệ cửa sổ, lớp bụi mỏng trên đó cũng bị cuốn trôi theo.
Sếp Du đi rất vội, mưa tạt ướt hết bả vai, vừa vào văn phòng đã hỏi: "Du Bạch đâu?"
Phương Tri Trúc nhìn thấy sếp Du đến, vội đặt tách trà xuống, đứng bật dậy gọi: "Lão Du..."
Lương Phù Nguyệt kể lại một lượt cho sếp Du nghe mọi chuyện kể từ lúc đầu cho đến khi không thấy Du Bạch, còn ngầm đề cập đến mâu thuẫn giữa Phương Tri Trúc và Du Bạch: "Khi tôi đến, cô Phương đang nói chuyện với Du Bạch ở trước cửa lớp. Anh Du này, nếu anh không thể đến họp phụ huynh được, có đổi người, cũng nên báo với Du Bạch một tiếng mới phải."
Sếp Du không nói gì, Tiểu Lý ân cần tiếp lời: "Cô Lương nói phải, chuyện này vốn tôi phải làm ngay từ đầu, sơ suất quá rồi."
Lương Phù Nguyệt cực lực phản đối cách ông chủ đùn đẩy trách nhiệm nuôi dạy con cái cho thư kí thế này, nhưng cô không có quyền gì để lên tiếng cả, cô bỏ qua chuyện này, trực tiếp nói thẳng: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm Du Bạch. Anh Du có biết bình thường Du Bạch hay lui tới chỗ nào hay không?"
Sếp Du suy nghĩ một lúc, hỏi Tiểu Lý: "Trước tiên gọi điện cho bên Lệ Cảnh Uyên, hỏi xem Du Bạch có ở đó không."
Tiểu Lý đã nghĩ đến chuyện này từ lâu: "Tôi vừa liên lạc với bên đó rồi, trong nhà không có ai. Phòng trọ thuê bên ngoài trường cũng không có người trở về. Du Bạch không mang theo gì đã đi, chắc hẳn chưa từng ghé về."
Sếp Du cau mày: "Báo cảnh sát."
Lương Phù Nguyệt ngăn lại: "Anh Du này, phải mất tích 24 giờ mới báo công an được, chúng ta vẫn nên chia nhau ra tìm trước đã. Bình thường trừ lúc về nhà ra, Du Bạch có hay ghé vào chỗ nào không?"
Lương Phù Nguyệt không thể để sếp Du báo án bây giờ được, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, bất kể vì lý do gì, trường học đều phải có một phần trách nhiệm.
Cả Trung học phụ thuộc lẫn Lương Phù Nguyệt đều không gánh nổi phần trách nhiệm này.
Sếp Du do dự, ông không biết Du Bạch thích đi đâu, chỉ có thể nhìn Tiểu Lý cầu cứu.
Tiểu Lý nhận được ánh mắt cầu cứu của ông chủ, đầu toát cả mồ hôi hột, nói: "Hỏi thử bạn em ấy?"
Ánh mắt mọi người lập tức đều đổ dồn vào Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự trầm mặc: "Có thể hỏi Từ Tri Lâm."
Lương Phù Nguyệt lập tức liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Từ Tri Lâm, cho gọi cậu chàng đến văn phòng.
Từ Tri Lâm vào văn phòng mới phát hiện Du Bạch mất tích: "Không thấy Du ca nữa? Du ca bình thường thích đi đâu...Nếu không có ở nhà, có thể sẽ đến sân bóng rổ của Đại học Nhạc, bằng không thì tìm một nơi không có ai biết để vẽ, nếu cậu ấy đi vẽ thì không ai tìm được cậu ấy đâu."
Trần Phi Dự hỏi: "Hôm nay cậu ấy chắc chắn sẽ không đi vẽ đâu, không mang theo dụng cụ. Cậu biết cậu ấy thường đi đâu vẽ không?"
Từ Tri Lâm ngẫm nghĩ: "Nhiều lắm, Đại học Nhạc, công viên hồ Nhân Dân, núi Hồng Lạc, lâm trường... Hầu như nơi nào nổi tiếng ở đây cậu ấy đều đi qua hết rồi."
Sếp Du nhéo mi tâm: "Tìm từng cái một rất mất thời gian, cô Lương yên tâm. Chúng tôi sẽ không bảo nhà trường chịu trách nhiệm đâu, đây là vấn đề của phụ huynh chúng tôi. Tiểu Lý, liên hệ với bên cảnh sát, bảo bọn họ giúp chúng ta tìm người."
Lương Phù Nguyệt biết, một người chèo lái trong thị trường thương mại nhiều năm như sếp Du, mạng lưới xã hội chắc chắn rộng hơn cô nhiều, một giáo viên trẻ như cô, sao có thể dễ dàng tìm thấy một người trong biển người được.
Như thể biết được Lương Phù Nguyệt đang lo lắng điều gì, trước khi liên lạc cho bên cảnh sát, sếp Du đã đưa ra lời bảo đảm với Lương Phù Nguyệt.
Lương Phù Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi.
Sếp Du nói với Phương Tri Trúc: "Mưa càng lúc càng lớn, anh bảo người đến đón em về trước, tối để Tiểu Vương đi rước Mộc Tinh là được, em về nhà đợi tin tức đi, chuyện của Du Bạch cứ để anh lo."
Trần Phi Dự nhìn sếp Du, khẽ cau mày lại, dường như rất bất mãn với lời nói kia của ông.
Sau khi sắp xếp cho cô Phương xong, sếp Du dẫn theo Tiểu Lý đi tìm người: "Mong cô giúp chúng tôi chú ý động tĩnh bên nhà trường, nếu có tin tức gì, chúng tôi sẽ liên hệ ngay với cô. "
Sếp Du vội vàng rời khỏi văn phòng, Trần Phi Dự cũng theo sau sếp Du ra ngoài, khi ông bước ra khỏi tòa nhà dạy học, Trần Phi Dự nói: "Chú Du, cô Lương không yên tâm nên bảo cháu đi cùng với chú."
Sếp Du vốn muốn từ chối, nhưng Tiểu Lý đã đồng ý: "Thưa sếp, nếu có bạn cùng lớp của Du Bạch ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Bàn về mặt ai hiểu rõ Du Bạch hơn, sếp Du biết mình không bằng Tiểu Lý, Tiểu Lý tuổi còn trẻ, có thể dễ dàng tâm sự với Du Bạch, ông chỉ đành tạm thời tin tưởng Tiểu Lý, đưa Trần Phi Dự đi cùng.
Du Bạch sẽ đi đâu?
Một thành phố lớn như vậy, muốn giấu đi một người, quá thật dễ như trở bàn tay vậy.
Sếp Du không làm theo ý của Lương Phù Nguyệt, đi đến nơi Du Bạch thường đến để tìm người, hiệu quả đổi lại không được bao nhiêu, ông đi thẳng đến đồn cảnh sát, điều động camera giám sát tất cả khu vực xung quanh nhà trường.
Thời gian Du Bạch rời trường do Trần Phi Dự cung cấp rất chính xác, độ khó giảm đi đáng kể, họ nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Du Bạch trong một đoạn video giám sát.
Cậu lên xe buýt ở trạm xe trước cổng trường.
"Tra biển số xe."
Nhìn chung, có bốn camera độ phân giải cao trên xe buýt, được đặt phía trên bên trái của cabin, ở giữa kính chắn gió phía trước, ở giữa xe và bên ngoài đầu xe buýt, bốn camera quay được toàn diện bên trong lẫn bên ngoài xe, tiện trong trường hợp xảy ra tai nạn và tranh chấp giao thông, có thể xác định được trách nhiệm thuộc về bên nào.
Tra được biển số xe càng thuận tiện cho việc tìm người hơn rất nhiều.
Trong đầu Du Bạch tựa hồ cũng không có mục đích nhất định, cậu lên xe này chỉ vì nó tình cờ chạy ngang qua.
Sáng thứ bảy trên xe buýt có rất ít người, cậu ngồi gần cửa sổ ở hàng cuối cùng, bất động như tượng.
Mãi cho đến khi xe đến trạm kế, phải chờ tài xế thông báo nhắc nhở cậu mới bừng tỉnh xuống xe.
Trạm cuối cùng là bến xe buýt thành phố Nhạc, Du Bạch lại bắt một chiếc xe buýt khác.
Sếp Du nhìn camera không khỏi chửi một tiếng: "Thằng nhóc xúi quẩy này, tính đi dạo trên xe buýt đấy à?"
Cảnh sát Hứa cười nói: "Con trai nhà sếp Du thú vị thật, thú thật tôi làm cảnh sát cũng nhiều năm rồi, cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi báo con nhà mình bỏ nhà đi, phần lớn đều chỉ trốn trong tiệm net nào đó lướt web thôi, lần đầu tiên tôi gặp một bạn nhỏ liên tục đổi chuyến xe như con sếp đấy."
Cảnh sát Hứa lại đổi video giám sát mới dựa trên biển số xe tra được.
Lần này Du Bạch không tìm được chỗ ngồi, mà đứng vịn vào lan can, nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Lúc đến bến xe buýt, bên ngoài trời đang mưa rất to, cả người Du Bạch gần như ướt sũng.
Trần Phi Dự nhìn tấm lưng gầy gò của Du Bạch hiện trên màn hình đen trắng kia, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thôi qua thôi, cậu sẽ bị thổi bay theo.
Trần Phi Dự đứng một góc trong phòng giám sát, không nói gì, nhưng trái tim như bị ai đó siết chặt.
Du Bạch không ngừng di chuyển liên tục trên các trạm xe buýt khác nhau, thậm chí có đôi khi còn không có chỗ để ngồi, trông cậu đáng thương như chú mèo con bị chủ bỏ rơi vậy--- một vòng lặp dài vô tận, dài đến nỗi không có nơi để chạy trốn, trên thế giới này, dường như không có nơi nào thuộc về cậu, một nơi cậu có thể trú vào tránh gió tránh mưa.
Chỉ có thể liên tục đổi chuyến xe.
Phải ngồi đến lúc nào đây?
Trần Phi Dự không biết, bản thân Du Bạch có lẽ cũng không biết.
Khi Du Bạch lên chuyến xe buýt thứ năm, cuối cùng cũng bị sếp Du tóm được.
Trạm cuối của xe buýt này là hồ Thanh Thủy, đây là xe buýt liên tỉnh đưa Du Bạch đi thẳng đến ngoại ô thành phố Nhạc.
Điểm dừng này chỉ còn lại một hành khách cuối cùng là Du Bạch.
Mưa vẫn rơi không ngừng, sau khi Du Bạch xuống xe, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là đóa dâm bụt nở rộ sau biển báo điểm dừng xe buýt.
Hồ Thanh Thủy không có bến xe buýt, chỉ có một tấm biển dừng xe buýt màu xanh lá, đứng một mình trơ trọi dưới mưa, với một cành dâm bụt chĩa ra ngoài, che mất chữ "hồ" trên đó.
Du Bạch cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp, mưa rơi trên hoa dâm bụt, nhỏ giọt xuống biển báo điểm dừng xe buýt, ngay cả vết rỉ sét trên biển báo cũng tản ra mùi tanh của rỉ sét, nếu bạn đóng băng nó bằng ống kính, lại thêm bộ lọc vào, sẽ trông giống hệt như một cảnh trong phim điện ảnh của Vương Gia Vệ.
Khi xe buýt rời đi, Du Bạch nhìn về đường quốc lộ, một chiếc Mercedes Benz màu đen bám sát theo sau xe buýt, dừng lại trước mặt cậu.
Là xe của sếp Du.
Du Bạch nhận ra.
Cậu lùi lại một bước, duỗi tay tóm lấy biển báo trước mặt.
Sếp Du còn chưa đợi Tiểu Lý cầm ô che cho mình, đã từ ghế phụ mở cửa bước ra ngoài, tức giận nói: "Du Bạch! Con rốt cuộc tính làm gì thế hả?"
Du Bạch không nói gì, chỉ siết chặt biển báo trên tay.
Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa từ trán chảy xuống, rơi vào trong mắt Du Bạch, Du Bạch khẽ chớp mắt, hạt mưa lại len từ khóe mắt chảy xuống gò má.
Sếp Du đưa tay nắm lấy vai Du Bạch, hét lớn dưới mưa: "Về cùng ba!"
Du Bạch mượn lực đỡ trên tay, vùng khỏi tay sếp Du, ngẩng đầu lên nhìn ông: "Ha."
Tiểu Lý vội vàng che ô cho sếp Du, đồng thời thử bắt lấy Du Bạch: "Du Bạch, mưa to lắm, chúng ta về trước đã nhé?"
Du Bạch không nói gì, chỉ kéo lấy cột biển báo.
Dưới sự ám thị của Tiểu Lý, sếp Du chấp nhận đầu hàng: "Chuyện xảy ra hôm nay là do ba không đúng, ba xin lỗi con. Con đã lớn rồi đừng có cố chấp như vậy nữa, trời đang mưa to, chúng ta lên xe trước đã."
Du Bạch không nhúc nhích, vẫn đứng bất động dưới mưa.
Trần Phi Dự vốn đứng sau lưng Tiểu Lý bước ra, cậu cầm ô trên tay, lúc cậu rời khỏi văn phòng có tiện tay cầm theo ô của Lương Phù Nguyệt, ô có phong cách vẽ rất độc đáo, nhìn từ bên ngoài trông giống như một chiếc ô bình thường không có hoa văn gì cả, chỉ khi mở ra mới phát hiện, hoa văn nằm bên trong chiếc ô, trên bề mặt vẽ một cây hoa đào màu hồng, những cánh hoa bay phấp phới trong gió, như thể có mùa xuân ẩn giấu bên trong.
Trần Phi Dự đi đến giữa sếp Du và Du Bạch, nghiêng gần hết ô che cho Du Bạch.
Lông mi Du Bạch khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn chiếc ô trên đầu mình.
Hoa đào trên ô, có màu hồng rất rực rỡ.
Trần Phi Dự cũng không nhìn Du Bạch, mà nói với sếp Du: "Chú Du, đã tìm được Du Bạch rồi, hiện tại chú có thể yên tâm. Tâm trạng hiện tại của cậu ấy không được tốt, không muốn đi cùng chú, cứ để cháu ở đây với cậu ấy một lúc đi ạ. Cháu đảm bảo với chú, sáng mai Du Bạch sẽ đúng giờ có mặt ở trường. "
Trần Phi Dự đưa số điện thoại của mình cho sếp Du: "Khi về thành phố cháu sẽ gọi cho chú."
Sếp Du lại gọi tên Du Bạch, nhưng Du Bạch lại không nhìn ông đến một cái.
Tiểu Lý nhìn Trần Phi Dự, ngày anh đưa Du Bạch đến trường có từng gặp Trần Phi Dự, biết cậu là lớp trưởng của 474, bèn thử khuyên sếp Du: "Sếp à, người cũng tìm được rồi, sếp đừng quá lo lắng, cậu bé này là lớp trưởng của Du Bạch, đứng đầu danh sách vinh dự, là một đứa trẻ đáng tin cậy, cứ để Du Bạch ở đây với cậu ấy đi ạ."
Có lẽ thực sự không biết phải làm gì với Du Bạch, sếp Du cuối cùng đành phải từ bỏ, đồng ý với lời đề nghị của Tiểu Lý, ông đưa danh thiếp của mình cho Trần Phi Dự: "Nếu không bắt được taxi thì cứ gọi cho chú."
"Cảm ơn chú ạ, nhờ chú báo lại với cô Lương đã tìm được Du Bạch rồi." Trần Phi Dự lại quay sang cảm ơn Tiểu Lý, sau đó nhìn Tiểu Lý tiễn sếp Du đi.
Mãi đến khi chiếc Mercedes-Benz màu đen kia biến mất, Trần Phi Dự mới quay lại nhìn Du Bạch, cậu không nói gì hết, chỉ dùng cánh tay không cầm ô còn lại của mình ôm chặt Du Bạch vào lòng.
Editor CO6TINY 🍀