*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: CO6TINYCâu nói của Tống Sở khiến lồng ngực Du Bạch khẽ run lên, cậu có chút kinh ngạc nhìn cô gái thông minh này, đôi mắt Tống Sở cong lên, cười rất đẹp, giống như trăng lưỡi liềm vậy, nhỏ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Du Bạch.
Du Bạch nghiêm túc suy nghĩ, sau cùng cũng mỉm cười với Tống Sở: "Phải."
Lúc nói phải, Du Bạch thậm chí còn có hơi xấu hổ.
Cậu tách biệt khỏi đám đông cũng rất lâu rồi.
Du Bạch biết rõ mình kỳ thật không phải người dễ gần, không nói được lời tử tế, cũng không có nụ cười người người yêu thích như Trần Phi Dự. Ở một mức độ nào đó, cậu và Chu Dung lại giống nhau - cả hai đều không giỏi bắt chuyện với người khác.
Có lẽ đối với một số người, giao tiếp chỉ là một việc cực kỳ đơn giản, nhưng với Du Bạch lại khác. Bởi vì thiếu sót sự quan tâm của gia đình, từ bé đã không cách nào thấu hiểu được sếp Du, Du Bạch không biết làm sao mới bày tỏ được quan điểm và cảm xúc của mình, cậu sợ giao tiếp với mọi người.
Thay vì thế, Du Bạch thà khép mình lại, đây là một cách bảo vệ bản thân của cậu.
Không ai có thể bảo vệ mình, Du Bạch chỉ có thể tự bảo vệ chính mình mà thôi.
Sau khi tiễn Tống Sở và Diệp Trình An, cả bọn tách nhau ra, Du Bạch và Trần Phi Dự cùng nhau trở về nhà thuê.
Du Bạch vẫn đang suy nghĩ cả đường, tại sao cậu có thể kết bạn với nhóm Tống Sở chứ?
Mãi đến khi Trần Phi Dự kéo tay áo cậu: "Tôi muốn ăn taboyaki!"
Du Bạch rốt cục mới phản ứng lại, cậu nói: "Ăn."
Trần Phi Dự kéo tay Du Bạch đi đến quầy bán taboyaki: "Dì ơi, cho con hai phần ạ, một phần thêm nhiều sốt cà giúp con."
"Được." Dì mỉm cười, làm hai phần taboyaki cho Trần Phi Dự, Trần Phi Dự đưa phần nhiều sốt cho Du Bạch.
Taboyaki vừa mới làm xong vẫn còn nóng hôi hổi, Du Bạch cầm lấy, nhìn thẳng vào Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự nhét một viên vào miệng, nói không rõ: "Woa, nóng quá, cậu, cậu nhìn tôi làm gì?"
Du Bạch bảo Trần Phi Dự ăn từ từ thôi, sau đó mới hỏi: "Sao còn mua cho tôi?"
Trần Phi Dự nuốt viên taboyaki xuống, miệng như muốn bốc khói tới nơi, cậu bèn dùng tay quạt quạt trước miệng: "Cái này còn phải hỏi à? Cậu không muốn ăn à, khôn muốn thì trả tôi."
Thấy Trần Phi Dự đưa tay tính lấy lại, Du Bạch thụt tay lại, lui về sau một bước: "Không đưa."
Trần Phi Dự khẽ chậc một tiếng: "Du ca, chả nhẽ cậu chưa từng nghe cậu bởi vì chúng ta là bạn bởi vì mình thích cậu nên muốn chia sẻ cho cậu những thứ mình thích à?"
Du Bạch chỉ muốn bịt ngay miệng Trần Phi Dự lại.
"Cậu vẫn nên ăn phần của mình đi."
Trần Phi Dự gọi một phần nhiều sốt cho Du Bạch, bởi vì Du Bạch thích cho thêm sốt cà chua khi ăn taboyaki, cậu có từng nói qua một lần, Trần Phi Dự vẫn nhớ.
Du Bạch tựa hồ đã tìm được đáp án cho câu hỏi của mình, là Trần Phi Dự.
Tại sao cậu có thể trở thành bạn bè với họ? Chính Trần Phi Dự là người đã hào phóng chia sẻ vòng bạn bè của mình với Du Bạch, giống như đường xích đạo quanh năm có mặt trời, đã ập vào cuộc đời Du Bạch theo cách cậu không thể nào từ chối được.
Nếu không có Trần Phi Dự, có lẽ cậu vẫn tách biệt khỏi đám đông, cũng sẽ không có bạn bè.
Đối với cậu, Trần Phi Dự là một cái gì đó rất khác biệt.
Đây thực sự là...thực sự là một cảm giác rất kì diệu.
Trong lúc tổ chức hội thao sẽ không có tiết tự học sáng, nhưng Chu Tử Lâm vẫn nhiệt tình mời gọi mọi người đúng bảy giờ sáng có mặt tại lớp, thừa dịp sân đã được dọn sạch, có thể chạy vài vòng để làm nóng người.
Du Bạch và Trần Phi Dự làm một tô ở quán bún trước trường, mới hài lòng thỏa dạ đi vào lớp, đúng lúc bắt kịp ủy viên thể dục Chu Tử Tâm đang bi ba bi bô trên bục.
"Trước mắt điểm của lớp ta là 24, tuy xếp thứ sáu toàn khối, nhưng hôm nay mới là thời khắc quan trọng nhất của hội thao, chung kết 100 mét và 200 mét, 400 mét, 800 mét, 1500 mét nữ và 2000 mét nam, cũng như chạy tiếp sức! Phải đặc biệt chú ý đến nội dung thi nhóm nhé! Top 1 phần thi nhóm sẽ được cộng 30 điểm! Là 30 đấy mọi người! Các vận động viên xuất sắc của chúng ta ơi! Nắm bắt ngay hôm nay, chúng ta có thể đạt đến đỉnh cao của đời mình!"
Chu Tử Lâm không phải là người giỏi ăn nói, nhưng lại thắng ở chỗ tràn đầy cảm xúc.
Trần Phi Dự đến hơi muộn, nghe tai này lọt tai kìa, nhưng vẫn dẫn đầu vỗ tay cổ vũ: "Hay! Hiện tại tôi đang nóng lòng muốn chạy vào sân luôn nè, đi thôi!"
Chu Tử Lâm rất hài lòng với sự phối hợp của Trần Phi Dự, từ trên bàn nhảy xuống, hài lòng dẫn các bạn lớp 474 đến sân thể dục làm nóng người.
Du Bạch phát hiện Chu Tử Lâm còn đeo một cái loa nhỏ bên hông, chín mười phần là để dùng lúc cổ vũ rồi.
7h45, trọng tài giải tán sân, đám Chu Tử Lâm quay lại khu vực khán đài. Nội dung đầu tiên hôm nay là chung kết 100m nam, Du Bạch chỉ kịp uống một ngụm nước, đã đến phòng tập trung.
Trạng thái hôm nay không tệ, Du Bạch thuận lợi giành được hạng 1 đầu tiên cho Lớp 474.
Chu Tử Lâm hôm nay cũng đi theo Trần Phi Dự vào sân, lúc nhìn thấy Du Bạch vượt qua vạch đích, Chu Tử Lâm hét muốn vỡ cả giọng: "Nice---Du ca!"
Bọn Tống Sở cũng hét cổ vũ ngoài sân: "Du Bạch! Cố lên! Du Bạch! Cố lên!" Loa nhỏ của Chu Tử Lâm lúc này đang ở trong tay Diệp Trình An.
Điều thú vị nhất là các chị gái lớp 11 ban Xã hội, còn cao tay hơn Sở Sở bé nhỏ hôm nay cũng muốn cứu thế giới, không chỉ đơn giản hét cố lên, các nàng còn cổ vũ đa dạng hơn nhiều.
"Du Bạch yên tâm bay đi, bột cá sẽ theo sát bên cạnh!
"Bột cá thiếu đi Du Bạch cũng như sữa đậu nành không thêm bánh quẩy!"
"Du Bạch giương buồm ra khơi, bột cá hộ giá tàu lớn!"
Rõ ràng là 100 mét nam đã kết thúc, nhưng các nàng vẫn mặt không đỏ tim không đập hét lớn vào sân, công khai chọc điên các bé lớp 10.
Trần Phi Dự đưa lại áo khoác cho Du Bạch, trêu: "Bọn họ hét tới mức hôm nay tôi muốn ăn bột cá luôn đấy."
Du Bạch lấy áo khoác mặc vào, nhìn sang bên kia, ngượng ngùng sờ đầu mình: "Ngại thật."
Chu Tử Lâm cười lớn: "Khẩu hiệu của các chị ấy cũng vần khiếp chứ, 'Bột cá thiếu đi Du Bạch cũng như sữa đậu nành không thêm bánh quẩy', muốn uống sữa đậu nành quá à."
Du Bạch đành máy móc đổi chủ đề: "Mau xem nội dung 100 mét nữ đi."
Nhân lúc Chu Tử Lâm và Trần Phi Dự rời mắt khỏi mình, Du Bạch lập tức kéo khóa áo khoác, chuẩn bị chạy lấy người, chỉ là chân còn chưa có duỗi mũ áo đã bị Trần Phi Dự nắm lấy.
Trần Phi Dự nhướng mày nhìn cậu, không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, tính chạy đi đâu vậy?
Du Bạch chỉ vào cửa, Trần Phi Dự khoác vai cậu, ghé sát vào tai Du Bạch: "Đi."
Tiếng thở ra lọt vào tai có chút ngưa ngứa, Du Bạch nghiêng người né đi: "Ừ."
Cả hai lanh lẹ chuồn đi, bỏ lại Chu Tử Lâm cô đơn trong sân.
100 mét nhanh chóng kết thúc, chẳng mấy chốc đã đến 200 mét. Trần Phi Dự đi cùng Du Bạch tới phòng tập trung, lần này Du Bạch chạy đường trong, vị trí không tốt lắm, từ góc độ trực quan, tụt lại so với đường ngoài cùng cả một khoảng dài.
Du Bạch hiếm khi có chút lo, mặc dù lần này bên cạnh không có tên ngăm đen kia, nhưng cậu vẫn có cảm giác mọi chuyện không được suôn sẻ lắm.
Cậu đứng trên đường đua, điều chỉnh lại nhịp thở, mới ngồi xổm xuống vào vị trí xuất phát.
Khi tiếng súng xuất phát vang lên, đầu óc Du Bạch trống rỗng, ngay cả việc tiến về phía trước cũng là do quán tính. Sau khi vượt qua vạch đích, cậu tiếp tục chạy về phía trước hơn hai mươi mét nữa, cuối cùng Trần Phi Dự phải kéo cậu lại.
Trần Phi Dự đuổi theo phía sau, sợ dọa Du Bạch, nên chỉ dám nắm nhẹ vào eo cậu: "Du ca! Đến đích rồi!"
Du Bạch dừng bước, quay đầu nhìn Trần Phi Dự, đầu óc vẫn có chút mơ hồ, không rõ biểu cảm trên mặt mình lúc này thế nào.
Chu Tử Lâm vui vẻ chạy vòng qua Du Bạch: "Vãi thật chứ, Du ca trâu bò quá rồi, bay luôn chứ chạy gì nữa, cậu bỏ người thứ hai cả nửa thân người luôn ấy. Lúc nhìn cậu vượt qua từng người, tim tôi muốn vọt ra ngoài luôn này, high quá luôn!"
Nghe Chu Tử Lâm phóng đại lên, Du Bạch vẫn còn có chút mơ hồ, cậu nhìn Trần Phi Dự, cố gắng tiêu hóa tin tức kia.
Trần Phi Dự mỉm cười, không nói nhiều, chỉ kéo eo Du Bạch lại, trực tiếp ôm chầm lấy cậu. Ngực cả hai khẽ chạm vào nhau, Trần Phi Dự cảm nhận được nhịp tim như trống dồn của Du Bạch, tiếp đó vỗ mạnh lên lưng Du Bạch.
"Du ca, giỏi quá."
Du Bạch dường như cũng nghe được nhịp tim của Trần Phi Dự.
Cậu rốt cục tỉnh táo lại, cũng vỗ mạnh lên bả vai Trần Phi Dự: "Trả cho cậu."
Trần Phi Dự buông tay ra, cười toe toét: "Khách sao thế, taboyaki thì không trả, chỉ biết đánh tôi thôi."
Khi Du Bạch chạy 400 mét, Trần Phi Dự phải sang nhảy cao, ở hố cát bên kia, cách đường chạy tận nửa vòng sân, hoàn toàn không nhìn thấy Du Bạch trong đám người, cậu không dám chạy qua đó, chỉ hét lớn sang bên kia: "Du ca! Cố lên!"
Du Bạch nghe thấy giọng của Trần Phi Dự, sau khi kết thúc 400m, cậu trực tiếp chạy sang chỗ nhảy cao.
Động tác nhảy cao của Trần Phi Dự rất đẹp mắt, giống như một con linh dương xinh đẹp, khi Du Bạch nhìn thấy Trần Phi Dự dễ dàng nhảy qua xà ngang, cậu đứng bên ngoài đám đông hét vào trong: "Hay lắm!"
Lúc Trần Phi Dự nhìn thấy Du Bạch, hai mắt sáng lên, vô thức chỉnh lại áo, bày ra tư thế tự mình cảm thấy đẹp trai.
Nhảy cao kết thúc, vừa khéo có thể sang đường chạy 800m của Chu Tử Lâm. Già mồm cãi láo như Chu Tử Lâm, còn muốn Trần Phi Dự và Du Bạch chạy một đoạn với mình.
Du Bạch thấy sao cũng được, nhưng Trần Phi Dự lại úp úp mở mở: "Chỉ có hai vòng, còn muốn bọn này chạy cùng cậu à?"
Chu Tử Lâm tức xì khói: "Thế Du Bạch chỉ có 100m thôi, sao cậu còn canh người ta khư khư tận hai ngày liền hả?"
"Cái này còn phải hỏi à?" Trần Phi Dự gõ đầu Chu Tử Lâm, "Cậu và Du Bạch giống nhau à?"
Chu Tử Lâm ôm ngực: "Ah, tim muốn vỡ vụn luôn rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói không thế thôi, nhưng lúc Chu Tử Lâm bắt đầu chạy, Du Bạch và Trần Phi Dự vẫn chạy cùng cậu chàng hơn nửa vòng sân.
Trần Phi Dự: "Chu Tử Lâm! Cố lên! Đến đích để Diệp Trình An mang nước cho cậu."
Chu Tử Lâm bị nói đến sốc ngang hông, cậu chàng tức xì khói nhìn sang, sau đó tăng tốc bỏ lại hai người.
Trần Phi Dự cũng không giận, kéo Du Bạch băng qua sân sang đường cong tiếp theo, vừa chạy vừa la: "Chu Tử Lâm cố lên! Tử Lâm ca ca yên tâm giang cánh, bé mãi mãi theo sát bên anh!"
Editor: CO6TINY