"Trong tay tôi có một công ty dược phẩm, tôi có thể căn dặn bọn họ để cô qua làm.

Nếu cô nghiên cứu ra thuốc trị ung thư phổi, cô thấy mình còn chẳng có giá trị gì nữa sao? Nếu nghiên cứu thành công loại thuốc này rồi đưa ra thị trường bán, đây chính là lợi nhuận hàng nghìn tỷ đô la đấy.

Tôi cảm thấy tôi giúp cô, đầu tư cho cô, khẳng định nhận về sẽ không thành vấn đề."
Đường Tú Linh cảm thấy tay mình run rẩy.
"Ngài Tần, anh thật sự tin tôi sao?"
Làm nghề nghiên cứu, từ trước tới nay chuyện có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho con người chính là giấc mơ của Đường Tú Linh.
Đọc FULL bộ truyện.
Cô cho rằng mình đã sớm chẳng còn hi vọng có thể đi trên con đường này nữa.
Hóa ra tình thế xoay chuyển, cô vẫn còn có cơ hội tiếp tục giấc mơ của mình.
"Đường Tú Linh, cô có tư chất, có tài năng, cứ qua đó làm ra thành tích của mình.

Tôi sẽ lập tức thu xếp cho cô tới phòng nghiên cứu.

Một khi nghiên cứu của cô có tiến triển, tôi sẽ chia cổ phần cho cô.

Trước đó, tôi sẽ ứng trước tiền thuốc men và phí nằm viện cho con gái cô."
"Ngài Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng báo đáp ân tình của anh, tôi có thể đi làm bất cứ lúc nào."
"Cô cứ về thu xếp chuyện riêng của mình trước đi, đến thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm.

Tôi sẽ đánh tiếng với sở nghiên cứu trước, đến lúc đó cô đi thẳng qua đó làm là được."
Sau khi nói chuyện điện thoại với ngài Tần xong, người của bệnh viện cũng thông báo với Đường Tú Linh là đã nhận được chi phí phẫu thuật trả trước cho Bối Bối.
Đường Tú Linh rất biết ơn ngài Tần.

Cô chậm rãi quay về phòng bệnh gặp Triệu Sương, nói tin tức tốt này cho Tiểu Sương biết.
Tiểu Sương vẫn chưa tỉnh lại, Đường Tú Linh chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Hơn mười giờ tối, Triệu Sương cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, sau đó thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh của mình.
Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, trong mắt còn đầy tơ máu.
Triệu Sương thoáng cái đã nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, hoảng sợ hỏi.
"Tú Linh, có phải vẫn chưa tìm được thi thể của Bối Bối không?"
Đường Tú Linh lập tức ôm chặt lấy Triệu Sương.
"Tiểu Sương, Bối Bối không chết, con bé chỉ bị ba tớ cướp đi, còn lừa chúng ta là Bối Bối đã chết thôi.

Cậu yên tâm, tớ đã cướp được Bối Bối về rồi!"
Triệu Sương mở to mắt nhìn Đường Tú Linh, trong mắt đầy kích động.

"Tú Linh, cậu nói thật à? Cậu không lừa tớ chứ?"
"Tiểu Sương, tớ đương nhiên nói thật rồi.

Chẳng qua tình trạng của Bối Bối bây giờ thật sự không tốt, con bé đang hôn mê bất tỉnh, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đi thôi, tớ đưa cậu đi gặp Bối Bối."
Đường Tú Linh đứng lên, tính đưa Tiểu Sương lên tầng mười thăm Bối Bối.
Chẳng qua cô mới đứng lên, sức lực vẫn cố chống đỡ cơ thể dường như đột nhiên biến mất.
Đường Tú Linh ngã xuống đất.
Lần này cô ngất đi lại hôn mê suốt hai ngày.
Đường Tú Linh chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách truyền nước mỗi ngày.
Bác sĩ nói cho Triệu Sương biết, Đường Tú Linh quá mệt mỏi, cơ thể cưỡng chế ngừng lại để phục hồi.
Đợi đến khi gánh nặng của cơ thể giảm bớt, Đường Tú Linh tất nhiên sẽ tỉnh lại.
Triệu Sương cũng yên tâm rồi.

Bối Bối không chết, Tú Linh nghỉ ngơi đủ là có thể tỉnh lại.
Tất cả đều đầy hi vọng.
Ý thức của Đường Tú Linh vẫn còn hỗn loạn, cơ thể mệt mỏi khiến cô không thể tỉnh lại như ý muốn.
Trong giấc mơ, cô đã rất nhiều lần mơ thấy Bối Bối.

Mỗi lần cô chạy đến bên cạnh Bối Bối, Bối Bối lại lập tức biến mất ngay trước mặt cô.
Đường Tú Linh tìm kiếm Bối Bối hết lần này tới lần khác, nhưng lần nào cũng mất đi Bối Bối.
Cô bị giày vò nhiều lần trong giấc mơ, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Không biết cô nằm mơ bao lâu, cũng không biết thấy Bối Bối chảy máu trước mặt mình bao nhiêu lần.
Một ngày này, Đường Tú Linh cuối cùng chạy tới bên cạnh Bối Bối.

Lần này Bối Bối không biến mất, trái lại mỉm cười nhìn mẹ mình.
"Mẹ, cuối cùng mẹ đã bắt được con rồi."
Nước mắt Đường Tú Linh lập tức tràn ra.
"Bối Bối...!Bối Bối của mẹ..."
Đường Tú Linh ôm chặt lấy Bối Bối, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Trong phòng bệnh, Triệu Sương thấy Đường Tú Linh không ngừng rơi nước mắt, trong miệng còn gọi tên Bối Bối.
Triệu Sương bắt đầu gọi Đường Tú Linh tỉnh lại.
Mà trong giấc mơ, Bối Bối đẩy mẹ mình ra.
"Mẹ, mẹ nên tỉnh lại đi."
Đầu cô dường như bị nổ tung.
Đường Tú Linh chợt giật mình tỉnh lại.
"Bối Bối..."

Đường Tú Linh kêu to.

Triệu Sương vội nắm chặt lấy hai tay của Đường Tú Linh.
"Tú Linh, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi...!Cậu đã ngủ suốt hai ngày đấy..."
Triệu Sương rất kích động ôm lấy Đường Tú Linh.
Đầu óc Đường Tú Linh dần tỉnh táo lại.

Hóa ra vừa rồi đều là mơ, đúng là dọa cô sợ rồi.
"Tiểu Sương, Bối Bối đâu? Tình trạng của Bối Bối bây giờ thế nào?"
Triệu Sương mỉm cười.
"Tú Linh, cậu đừng sốt ruột.

Tình trạng của Bối Bối bây giờ rất ổn định.

Qua một thời gian nữa, Bối Bối sẽ không cần phải ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt..."
Lúc này Đường Tú Linh mới bớt hoảng loạn một chút.
Hai người nói chuyện một lúc, Đường Tú Linh và Triệu Sương mới cùng ra khỏi phòng bệnh, tới thăm Bối Bối đang hôn mê.
So với lần trước, sắc mặt Bối Bối đã đỡ tái hơn.
Đường Tú Linh cũng thấy yên tâm hơn.
Sau đó, Triệu Sương đưa cho Đường Tú Linh một chén cháo.
Ăn cháo xong, Đường Tú Linh đang tính hỏi Tiểu Sương xem hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không, điện thoại của Triệu Sương lại đổ chuông.
"Tổng thanh tra Ngô, có chuyện gì sao?"
Triệu Sương nghe máy và lịch sự hỏi.
"Triệu Sương, bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới làm nữa.

Công ty sẽ thanh toán tiền lương của cô, cũng sẽ gửi khoản tiền vi phạm hợp đồng tới tài khoản của cô."
Mặt Triệu Sương lập tức tái nhợt.
"Tổng thanh tra Ngô, có phải tôi làm chuyện gì chưa tốt, hay có chỗ nào thiếu sót không? Mong ông hãy cho tôi một cơ hội, xin ông..."
Triệu Sương rất coi trọng công việc của mình ở LIN, Châu Hưng dùng quan hệ của mình đã thành công ngăn cản cô đi làm ở chỗ khác.
LIN là nơi dung thân cuối cùng của cô.
"Triệu Sương, thật ra tôi rất thích cô.

Chẳng qua trước đây là do cấp trên chỉ thị cho cô tới chỗ chúng tôi làm.

Lần này cũng là cấp trên chỉ thị cho cô nghỉ.

Tôi rất xin lỗi, tôi không làm được chủ được LIN.

Cô có thể suy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc cô đã đắc tội với ai?"
Tổng thanh tra Ngô nói xong lại cúp máy.
Triệu Sương để điện thoại di động xuống, trên mặt khó giấu được vẻ chua xót, khổ sở.
"Tiểu Sương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đường Tú Linh quan tâm hỏi.
Triệu Sương bất lực thở dài.
"Tú Linh, lần trước tớ tới LIN làm việc thật sự là do Trương Tử Trạch giúp đỡ.

Nhưng tớ vừa được thông báo đã bị đuổi việc, nghe nói còn là do cấp trên chỉ thị.

Chắc Trương Tử Trạch đang tức giận, anh ta thu lại tất cả trợ giúp đối với cậu."
Triệu Sương cố gắng nói nghe thật thoải mái, nhưng viền mắt Đường Tú Linh đã đỏ hoe.
"Tiểu Sương, xin lỗi."
"Tú Linh, không phải lỗi của cậu, đây là ông trời trêu người mà thôi."
Đường Tú Linh nghĩ đến sự chèn ép của Châu Hưng, nghĩ đến Trương Tử Trạch đã bắt đầu trả thù, cô khó chịu nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, Đường Tú Linh mở mắt ra và nói.
"Tiểu Sương, cậu rời khỏi thành phố này đi.

Có lẽ sau này Trương Tử Trạch sẽ còn tiếp tục trả thù tớ, tớ không thể làm liên lụy tới cậu được."
"Tú Linh, cậu nói gì vậy?"
Triệu Sương đau khổ hỏi.

Truyện Huyền Huyễn
"Bối Bối còn đang ở trong bệnh viện, sao tớ có thể nỡ rời đi chứ? Bây giờ chỉ có hai chúng ta sống nương tựa vào nhau, sao tớ có thể để cậu ở lại đây một mình được? Cho dù muốn đi, vậy cũng phải là hai chúng ta cùng đi!"
Đường Tú Linh nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra.
"Tiểu Sương, cuộc sống của cậu còn có tương lai, cậu còn có thể theo đuổi hạnh phúc.

Cậu ở lại đây, Châu Hưng hiểu nhầm cậu, Trương Tử Trạch vì trả thù tớ mà thậm chí còn giận chó đánh mèo đến trên người cậu.

Tớ thật sự sợ cậu sẽ xảy ra chuyện."
"Về phần tớ, tớ nhận lời ngài Tần rồi, tớ sẽ đi tới sở nghiên cứu của ngài Tần để làm việc.

Tớ không có cách nào rời khỏi đây được.

Ngài Tần đã ứng trước chi phí chữa bệnh cho Bối Bối, tớ phải giữ lời hứa, qua chỗ của ngài Tần để làm việc."
Triệu Sương trợn trừng mắt nhìn Đường Tú Linh, giọng điệu kinh ngạc, vui mừng.
"Tú Linh, cậu làm gì ở sở nghiên cứu của ngài Tần, tiếp tục nghiên cứu mà cậu làm lúc còn đi học à?"
Đường Tú Linh giải thích.
"Tiểu Sương, cậu biết trước đây tớ bị vu oan là sao chép của người khác, sở nghiên cứu trong giới học thuật không có ai chịu tiếp nhận tớ, tớ đã cho rằng cả đời này không thể tiếp tục giấc mộng của mình nữa.

Nhưng ngài Tần đã cho tớ hi vọng.

Ngài ấy bảo tớ tới sở nghiên cứu của ngài ấy để làm việc, tớ lại có thể tiếp tục giấc mơ của mình.

Cho nên tớ không thể rời khỏi đây được.

Cho dù Trương Tử Trạch có thể tiếp tục trả thù tớ..."
Đường Tú Linh nói xong, Triệu Sương lại tươi cười.
"Tú Linh, như vậy thật tốt.

Cậu có thể bắt đầu lại giấc mơ của mình, có thể tiếp tục làm nghiên cứu, tớ thật sự rất vui."
"Năm năm qua, tớ nuôi Bối Bối, tớ nhìn Bối Bối lớn lên từng ngày, sao tớ có thể nỡ rời khỏi Bối Bối chứ? Hơn nữa, tình trạng của Bối Bối bây giờ cũng không tốt, tớ không thể rời khỏi Bối Bối được."
Triệu Sương cầm tay Đường Tú Linh, sau đó khẽ thở dài.
"Tớ biết cậu muốn tớ tránh xa nguy hiểm, nhưng chờ tới khi cậu thật sự gặp phải nguy hiểm, tớ hi vọng ở đây ít nhất có một người có thể giúp được cậu.

Tú Linh, tớ sẽ không rời đi.

Ở đây là nơi tớ dẫn theo Bối Bối sinh sống, cũng là nơi tớ lớn lên.

Tớ không phạm sai lầm, tớ cũng không phạm pháp, tớ sẽ không rời khỏi đây."
Đường Tú Linh cảm thấy mắt mình cay cay, giọng cũng khản đi.
"Tiểu Sương, tớ chỉ sợ tớ sẽ làm liên lụy đến cậu..."
"Tớ không sợ.

Tú Linh, tính tình cậu vẫn luôn bướng bỉnh thậm chí điên cuồng, tớ phải để mắt tới cậu.

Tớ không thể để cho cậu làm ra chuyện ngu ngốc được."
Giọng Triệu Sương cương quyết, không cho phép thương lượng.
Đường Tú Linh khẽ thở dài.
"Tiểu Sương, nếu sau này thật sự có nguy hiểm thì cậu phải nghe lời tớ, rời khỏi đây và đừng bao giờ trở về nữa."
Hai người tạm thời đạt được thỏa hiệp.
Nếu Đường Tú L `
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Đường Tú Linh đi tới club, sau đó tính xin nghỉ làm.
"Tiếu Tiếu, cô đã nói bây giờ cô đang cần rất nhiều tiền, tôi kiến nghị cô không nên từ chức."
"Giám đốc Khúc, tôi đã tìm được công việc làm ban ngày rồi, xin lỗi."
Đường Tú Linh rất kiên quyết rời đi.
Giám đốc Khúc cười.
"Tiếu Tiếu, ngày thường cô bận rộn, cuối tuần có thể tới club làm thêm.

Cô biết đây, chỗ này kiếm tiền nhanh, tôi cảm thấy cô không nên bỏ qua công việc này.

Club của chúng tôi luôn tự do, cô mà bỏ thật thì được một mất mười đấy."
Đường Tú Linh hơi do dự..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play