Đám người Bất Tử cốc mặt mũi trắng bệch, ánh mắt nghiêm trọng. Lúc đầu trên lôi đài có 100 người còn thấy tầm nhìn rộng, bây giờ có thêm hơn ngàn người nữa thì tình hình không giống lúc đầu nữa. Càng kinh khủng hơn đó là người nào người nấy đều kêu thiếu niên kia là chủ nhân.

Chuyện này, chuyện này……không có khả năng.

Hai từ cứ bay đi bay lại trong đầu của đám người Bất Tử cốc, đặc biệt là mấy vị trưởng lão Bất Tử cốc. Trong số những người bước ra từ cánh cổng kia bọn họ có quen biết vài người, đều là những cường giả cao cấp, tại sao lại có thể khuất phục thiếu niên này.

Kỳ quái, rất kỳ quái, hơn nữa đây cũng là lần đâu bọn họ nhìn thấy một món pháp bảo có thể chứa được nhiều người như vậy. Có lẽ món pháp bảo này đã đạt đến cấp để khí cao cấp rồi.

Trên lôi đài hai bên đều thi triển uy lực, vốn tưởng chỉ có mình Lâm Tiêu tự nhiên bây giờ lại thêm ngàn người nữa, vậy là gấp 10 lần đám người Bất Tử cốc. Chỉ có điều trong ngàn người này đa số đều là sinh tử cảnh, chỉ có bốn cường giả Bán Đế. So với năm trưởng lão Bán Đế bên Bất Tử cốc thì vẫn còn kém tới 1 người.

Dù là như vậy như có thêm Lâm Tiêu lại thêm những người khác thì áp lực đúng là vô cùng kinh khủng. Hai bên mà lao vào giao chiến nhất định là một cục diện hỗn loạn. Bây giờ đám người Bất Tử cốc cũng đã hiểu tại sao thiếu niên này muốn chặn tầm nhìn của những người ở ngoài.

Loại pháp bảo như vậy nếu để người ngoài biết được thì sẽ thu hút những cường giả mạnh tới cướp đoạt. Hơn nữa sẽ để lộ thủ đoạn cho người khác biết, đây cũng chính là điều nguy hiểm ở Huyền Thiên giới, nếu bị lộ thì thiếu niên này sẽ bị các thế lực khác truy đuổi.

“Ái dà, Bán Đế cảnh vẫn còn thiếu mất một vị, như vậy mà giao tranh thì áp lực lắm.” Lâm Tiêu như đang tự nói với chính mình.

Đám người Bất Tử cốc cắn chặt răng, thần kinh của ai cũng căng ra hết cỡ. Tên đáng ghét này còn có lòng nói đểu bọn họ. Các ngươi kém chúng ta một Bán Đế cảnh nhưng đếm số lượng Sinh Tử cảnh thì không phải gấp 10 lần bọn ta sao. Lại còn thêm một tên quái vật nữa.

Tên thiếu niên biến thái này đã đủ để bọn họ đau đầu, bây giờ lại thêm ngàn người nữa, trận này……hết hy vọng rồi.

Mà trong trường hợp đằng nào cũng chết thì chỉ có một con đường duy nhất đó là huyết chiến đến cùng!

Đám người Bất Tử cốc bị ép đến đường cùng, trong mắt bây giờ loé qua một tia quyết tử. Bọn chúng không phải đám thỏ chịu chết, chúng là những con sói đói. Cho dù có chết cũng phải để tên thiếu niên kia trả một cái giá đắt.

Nghĩ là như vậy nhưng thực tế lại không biết thế nào. Cánh cổng chứa ngàn người kia vừa biến mất bọn họ cũng biết trận chiến sắp bắt đầu rồi.

Nhưng ai mà biết được thiếu niên đứng đối diện lại có vài giây do dự, sau đó đưa tay ra lệnh.

Ong!! Lại một cánh cổng nữa xuất hiện. Nhưng cánh cổng này so với cánh cổng lúc nãy còn to hơn gấp đôi, sắc mặt của đám người Bất Tử cốc càng thêm cứng nhắc. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu bọn chúng.

Lại nữa? vẫn còn? Không phải lại có thêm người đi ra đấy chứ? Thiếu niên này định giở trò gì, tại sao không ra tay luôn mà lại phải như vậy.

“Grừ grừ! Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng nhớ tới bọn ta, ta vội lắm rồi đây, lần này là nhiệm vụ gì!”

“Đây là…lôi đài? Nhiều người quá!”

“Tôn thượng đại nhân, cần chúng ta làm việc gì?”

Từng đợt tiếng ồn thi nhau phát ra từ cánh cổng, sau khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện từ cánh cổng đám người Bất Tử cốc trợn tròn hai mắt.

Không phải là người, lần này xuất hiện thật sự không phải là người, mà là…yêu tộc!

Con yêu tộc đầu trâu kia ngửa lỗ mũi lên trời thở phì phò, vậy mà nó mang theo khí tức của Bán Đế cảnh, còn có một con khỉ và những yêu tộc khác. Nhưng mà……đều có khí tức của Bán Đế cảnh. Tổng cộng 9 kẻ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rét run, toàn thân chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play