*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tiêu trợn tròn mắt, cảm xúc có chút phức tạp. Tình hướng bây giờ trong dự tính của hắn nhưng cũng ngoài dự tính của hắn. Ở chiến trường vạn tộc này nhiều này như vậy hắn cũng cảm nhận được chút quen thuộc.
Sự quen thuộc về mặt logic tới cả những quy tắc. Hoá ra là đồng hương, là những thứ người Viêm Hoàng có. Điều này có nghĩa là trước đó rất lâu, cũng có một người Viêm Hoàng xuyên tới đây.
Điều làm Lâm Tiêu cảm thấy ngoài dự liệu đó chính là thực lực của người đồng hương này, có thể nói là vượt xa tưởng tượng của hắn. Còn cả câu có chút tu vi Đại Đế kia nữa.
Nói được ra một câu như vậy thì, chậc chậc chậc, chắc cũng phải là một đồng hương ở cùng thời với hắn.
Mà vấn đề quan trọng nhất ở thời điểm này là……Tu vi của hắn còn chưa tới Đại Đế, bây giờ nên làm gì đây?
Ầm! lúc Lâm Tiêu còn đang do dự không biết nên làm gì thì chiếc rương đã đóng lại, ánh sáng từ rương cũng lập tức bay vào giữa trán Lâm Tiêu.
Vào giây tiếp theo toàn bộ chiến trường vạn tộc lại hồi phục như cũ, Lâm Tiêu từ trong chùm sáng cũng từ từ hạ xuống.
“Hả? đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chiếc bảo rương kia đâu?”
“Lâm Tiêu nhận được đồ gì, sao ta chả nhìn thấy gì cả.”
Mọi người vừa hoài nghi vừa kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bị một giọng nói the thé cắt ngang.
“Hahaha, tới lượt lão Ngưu ta chọn phần thưởng rồi!” Lão Ngưu kích động kêu lên.
Ngay lúc này trên trời hiện ra một tin nhắn.
(Bởi vì lý do đặc biệt chiến trường vạn tộc lập tức đóng, ba giây sau tất cả sẽ bị đưa ra ngoài.)
Dòng thông báo trên bầu trời mới được cập nhật, được viết bằng loại chữ màu đỏ.
Cực kỳ bắt mắt.
Bỗng chốc toàn bộ chiến trường vạn tộc đều im lặng trong vài giây.
Không phải là thời gian ngừng trôi, mà là tất cả mọi người đều đứng đơ ra ở đó, ngây ngốc luôn rồi.
Tộc trưởng đầu trâu trợn trừng đôi mắt to gấp mấy lần người thường, suýt chút nữa thì rơi luôn tròng mắt ra ngoài.
“Chiến trường vạn tộc sắp kết thúc rồi sao???”
“Cái quái gì vậy! Vậy điểm tích lũy mà lão tử liều mạng đoạt suốt mấy ngày trời thì phải làm sao đây?”
“Đệt! Khùng hả trời.”
“Chơi nhau đấy à, ai thiết kế chiến trường vạn tộc này thì bước ra đây cho ta!”
“Muốn đóng thì chí ít cũng phải để cho bọn ta đổi xong điểm tích lũy rồi hãy đóng chứ!”
“Muốn khóc quá, không ngờ mình lại chính là một trò hề.”
“Chiến trường vạn tộc lần này e là chỉ có Lâm Tiêu mới là người thắng đậm nhất, à không, là kẻ thắng cuộc duy nhất.”
“Đừng có đóng mà!!! Ta muốn đổi điểm tích lũy cơ!!”
Bất luận người sống sót bên dưới có hò hét, gào thét cỡ nào, ba giây sau, toàn bộ chiến trường vạn tộc đều bắt đầu chấn động không ngừng.
Tiếp đó, trên người của tất cả mọi người đều lóe lên ánh sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Từng người một biến mất khỏi chiến trường vạn tộc.
Trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu.
Trên bầu trời không hề xuất hiện thêm bất cứ thông tin gì nữa.
Nhưng trong sự ngạc nhiên của Lâm Tiêu, toàn bộ chiến trường vạn tộc thu nhỏ lại, cuối cùng, đẩy hắn lên giữa không trung, bản thân nó thì hóa thành một đốm sáng bé như hạt vừng.
Đốm sáng lóe lên một cái, rồi giống như rương báu bảy màu, chui vào trong mi tâm của Lâm Tiêu, biến mất hoàn toàn.
Lâm Tiêu nhanh chóng kiểm tra bên trong.
Không có rương báu bảy màu, cũng không có chiến trường vạn tộc.
Giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Phương pháp này...xem ra là tạm thời vượt ngoài năng lực kiểm tra của hắn.
Chắc không phải là phải đợi tới khi thực sự trở thành Đại Đế Cảnh mới có thể tiếp nhận truyền thừa đấy chứ.
Vị đồng hương này có chút không được à nha.
Thành ý thì có, nhưng lại không nhiều.
Ngay sau đó, trước mắt Lâm Tiêu lóe lên một cái, liền rời khỏi không gian này.
.........
Quốc gia Yêu Tộc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Trở về rồi! Chúng ta lại trở về quốc gia Yêu Tộc rồi.”
“Đúng là có tiếc một chút, ta còn có hơn một vạn điểm tích lũy nữa đấy.”
“Hơn một vạn điểm tích lũy mà ngươi tiếc cái c*t gì! Lão tử còn chưa nhắc tới hơn hai vạn điểm tích lũy của lão đâu.”
“Các ngươi đừng có nhắc tới chuyện điểm tích lũy nữa, các ngươi nhìn sắc mặt của trưởng lão Man Ngưu đi, sắp đen như đít nồi rồi kia kìa.”
“Đúng vậy, tộc trưởng Man Ngưu xếp hạng thứ hai đó, còn có gần sáu vạn điểm tích lũy cơ, thiệt rồi, thiệt rồi.”
“Không sao, dù gì thì tôn thượng đại nhân của chúng ra đã đổi xong rồi, vậy là được rồi.”
“Trận chiến vạn tộc lần này, Yêu Tộc chúng ta toàn thắng!”
Tiếng hoan hô, tiếng nhảy cẫng, tiếng thở phào,...những Yêu Tộc vừa từ chiến trường vạn tộc ra đều đang chia sẻ những câu chuyện thú vị của lần mạo hiểm này với mọi người.
“Tên xấu xa, cũng không chịu dắt ta vào trong, người ta cũng muốn vào mà...”
Sau khi Lâm Tiêu ra ngoài, liền có một bóng dáng yêu kiều đứng cạnh hắn, cái miệng cằn nhằn không ngừng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đó là một ánh mắt vừa yên tâm, lại có chút oán trách.
“Khụ khụ...em gái à, có phải là ta không muốn dắt ngươi vào đâu, ngươi nhìn ta như thế cũng vô ích.” Lâm Tiêu cực kỳ vô tội nói.
Hắn biết ngay là cô nàng ham chơi này nhất định sẽ oán trách mà.
“Hừ!!! Không phải ngươi có đạo khí có thể thu người vào bên trong sao? Ngươi thu ta vào trước, sau đó vào chiến trường vạn tộc thì lại thả ta ra, không phải là xong rồi sao.” Can Anh Túc bất mãn nói.
“Thu ngươi vào cũng vô dụng, trong chiến trường vạn tộc cấm sử dụng mọi linh khí, đạo khí, thậm chí là nhẫn trữ vật.” Lâm Tiêu giải thích.
Sau khi từ chiến trường vạn tộc ra ngoài, thực lực tu vi và các loại thần thông, bảo vật của hắn mới được khôi phục.
“Là vậy sao?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu với vẻ nghi ngờ.
“Không tin thì ngươi có thể hỏi những người khác.” Lâm Tiêu phẩy tay nói.
“Cái này...thôi được rồi, vậy thì lần sau nếu có xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải nghĩ cách đưa ta vào đấy. Mấy ngày nay ta buồn chán muốn chết!” Can Anh Túc phàn nàn.
“Nhất định rồi, lần sau nhất định sẽ làm như vậy!” Lâm Tiêu đồng ý.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, mấy thân hình cao lớn bước tới trước mặt Lâm Tiêu.