Chương 562

(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)

Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?

Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?

Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.

Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.

“Thiên cổ, thiên cổ!!”

“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”

“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”

“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”

“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”

Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.

Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”

“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”

(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)

“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”

(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)

“Hà phương viên chi năng chu hề, phù thục dị đạo nhi tương yên!”

(*Hình vuông và hình tròn không thể tương thích với nhau, những khát vọng khác nhau cũng chả thể hoà hợp với nhau!)

Lâm Tiêu vẫn không nói gì, biểu cảm cũng rất bình thường. Nhưng những Nho gia đọc xong hai câu thơ này thì lại cảm nhận được một ý chí kiên cường bất khuất.

“Hay!!”

“Thơ hay, hay lắm!”

“Không hổ là bài thơ thiên cổ, không thể không công nhận, Lâm Tiêu đại tài!”

Ấn tượng về Lâm Tiêu của các Nho gia bắt đầu thay đổi. Có thể là một bài thơ như vậy thì không chỉ đơn giản là thiên phú. Đến lão Đằng còn phải nắm chặt nắm tay lại.

Ông được mọi người hô hào là đại năng, vậy mà từ vài câu thơ kia ông lại có thể hiểu được nhiều tầng ý nghĩa.

Kế trị nước!

Trong mấy câu thơ này có mấy phần ý nghĩa về kế trị nước. Tiểu hữu này, thật sự không đơn giản.

“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngôn thương thượng hạ năng cầu tác.”

(*Đường phía trước vừa dài vừa xa, ta sẽ kiên trì không buông.)

“ m dư mã vu hàm trì hề, tổng dư bí hồ phù tang.”

(*Sáng sớm uống rượu bên bờ ao, buộc ngựa chỗ có mặt trời mọc.)

Lâm Tiêu vẫn tiếp tục viết thơ, bầu không khí đã đạt tới đỉnh điểm, vậy có nghĩa cũng sắp tới lúc kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play