Chương 411

Chúng đệ tử: “……….”

Quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc vẫn luôn rất căng thẳng.

Chuyện này có gì để mà giải thích chứ.

Quần chúng cạn lời, đồng thời trong lòng lại cảm thán. Yêu Vương này đúng là thực lực mạnh nên gan cũng to, không hề lo lắng thánh chủ đại nhân sẽ làm gì hắn.

“Tiểu Chu Tước này, ngươi ở lại nơi này làm cái gì vậy???” Lâm Tiêu thấy vậy, truyền âm từ xa, thắc mắc hỏi một câu.

“Tôn thượng đại nhân, ban nãy người của yêu tộc chẳng phải đã đánh hỏng chiếc phi thuyền kia rồi hay sao? Ngài muốn đi đâu, thuộc hạ đưa ngài đi, cái phi thuyền rách đó có là gì, tốc độ của thuộc hạ nhanh hơn nhiều! ~~” Ngữ khí của thanh niên bạch y khi truyền âm tương đối cung kính, thậm chí có chút hèn mọn nói.

Lâm Tiêu sau khi nghe nói yêu vương bất tử sẽ đi theo mình thì hơi cau mày, hắn đồng ý nguyên tố Hoả đi theo hắn, bởi vì tính chất đặc biệt của nguyên tố Hoả. Hơn nữa nguyên tố Hoả có cấp bậc cao, nhận hắn làm chủ nhân sẽ không dám phản bội hắn.

Nhưng tên yêu vương bất tử này sẽ không giống vậy, đừng nghe những lời đối phương nói bây giờ, chỉ cần có lúc bản thân để lộ sơ hở. Chắc chắn đối phương sẽ chở mặt.

“Ngươi cứ quay về trước đi, bản tôn có chuyện lớn cần làm, nếu vì ngươi mà để lộ thân phận vậy bao công sức coi như đổ bể.” Lâm Tiêu nghiêm giọng nói.

Thiếu niên mặc bạch y nghe thấy lời này vội đáp: “Vâng, tôn thượng đại nhân, bây giờ ta sẽ lập tức rời đi. Nếu tôn thượng cần ta chỉ cần kích hoạt đóa liên yêu hoả này. Ta sẽ lập tức có mặt.”

Đúng vậy, so với kế hoạch của tôn thượng thì chuyện của hắn chỉ là việc nhỏ. Đã đợi được bao năm, cuối cùng cũng đợi được ngày tôn thượng thức tỉnh, đợi thêm vài năm nữa cũng có sao đâu.

Lâm Tiêu gật đầu ừ hữ một tiếng. “Thánh chủ của các ngươi làm gì mà lâu thế, ta không đợi nữa. Nếu hắn cảm thấy hoài nghi vì hành vi lần này của yêu tộc, hoan nghênh tới tìm. Yêu vương bất tử ta xin tiếp.” Thiếu niên bạch y chỉ lưu lại một câu rồi lập tức rời đi.

Người của Thái Tuế thánh địa: “????”

Vị yêu vương bất tử này có bệnh à? Sao đổi thái độ nhanh vậy? vài phút trước còn đòi chém đòi giết, vài phút sau đã cho thu binh lại còn xin lỗi.

Lúc trước thì nói đợi thánh chủ bằng được, lúc sau chỉ lưu lại một câu nói rồi quay người bỏ đi.

Nhưng đây cũng coi là thiện ý của đối phương, những người có mặt mau chóng nở một nụ cười. Cũng chả ai dám nói câu gì, đây đúng là bị thế lực lớn đe doạ.

Khi mọi người chắc chắn thanh niên mặc bạch y và đám quái thú đã đi, mọi người và vài trưởng lão mới thở phào một hơi.

Lần gặp nguy hiểm này của Thái Tuế thánh địa bây giờ mới coi là kết thúc.

Sau khi lão Từ nói hết những nguyên nhân, hậu quả cũng như thu hoạch lần đi bí cảnh Tử Vân này với mấy vị trưởng lão cao cấp trong thánh địa. Bọn họ đều nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt cảm kích.

“Lâm Tiêu tiểu hữu, chuyện phi thuyền cần phải đợi bọn ta bàn bạc với thánh chủ, sẽ rất nhanh có câu trả lời.”

“Ngoài ra còn cần gì khác nữa không? Ta sẽ đi sắp xếp cho tiểu hữu.”

Lão Từ sau khi nói chuyện xong với các trưởng lão thì quay lại hỏi han Lâm tiêu. Thái độ của ông ta càng thêm kính trọng và cả khách khí.

Lần này yêu tộc rút quân, yêu vương rời đi. Có khi có liên quan tới hai người Lâm Tiêu, Thái Tuế thánh địa đúng là nợ ơn lớn với hai người này.

Thử nghĩ mà xem, nếu lần này không đưa hai người này về thánh địa, vậy Thái Tuế thánh địa dưới đợt tấn công này sẽ thành cái dạng gì? Chả dám nghĩ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play