Chương 343

Vậy mà Lâm Tiêu không có lòng tham, đúng là một bậc quân tử!

Khương Lãng cũng thay đổi cách nhìn đối với Lâm Tiêu!

“Không biết Khương huynh bây giờ định đi đâu?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ta phải quay về Thái Tuế thánh địa, nhưng, nhưng tu vi……này……!” Khương Lãng nói được một nửa thì do dự.

Lần này gặp đại hoạ, sống thì có sống. Nhưng tu vi mất hết, trước đây muốn quay về thánh địa chỉ mất có vài ngày. Bây giờ sợ là đi vài tháng cũng chả về nổi, hơn nữa trên đường đi còn gặp biết bao nhiêu yêu thú…….

Nghĩ tới đây, mặt Khương Lãng lại tái mét.

“Chuyện này, Lâm huynh……Khương mỗ có một chuyện muốn thỉnh cầu, xin Lâm huynh giúp thêm một lần.” Khương Lãng ái ngại mở lời.

“Ngươi nói đi!” Lâm Tiêu nhìn hắn, đại khái đoàn được hắn định nói gì.

“Sớm nghe uy danh Lâm huynh, bây giờ Khương mỗ mất hết tu vi, này……Lâm huynh có thể đưa ta về Thái Tuế thánh địa không. Đợi về tới nơi, Khương mỗ sẽ trả ân.” Khương Lãng do dự nói ra.

Với thân phận của hắn có thể đi tìm người khác nhờ giúp đỡ, nhưng với tình hình bây giờ hắn không tin bất cứ ai. Chỉ có Lâm Tiêu là hắn có thể tin tưởng.

“Đưa ngươi về Thái Tuế thánh địa?” Lâm Tiêu nhíu mày.

Lúc này Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút kì quái. Hắn nhìn về phía Khương Lãng, chỉ nhìn thấy khí vận lúc này vẫn còn lờ mờ, bây giờ lại bắt đầu nồng đậm lan to ra.

Xì, đúng là con của khí vận.

Còn chưa đợi Lâm Tiêu thu hồi tầm mắt thì đã có một luồng ánh sáng vàng lấp lánh toả ra ngay cạnh hắn. Lâm Tiêu vội vã quay đầu qua nhìn.

Đây…đây…là…

Kim sắc trong truyền thuyết?

Thông qua lần cắt cơ duyên đầu tiên, Lâm Tiêu đã tổng kết một số quy tắc.

Nếu khí vận hồng đoàn trên người đối phương không nhấp nháy nghĩa là cơ duyên chưa tới.

Nếu nhấp nháy càng nhanh, vậy thì khoảng cách với cơ duyên càng gần.

Cũng giống như Khương Lãng và Can Anh Túc bây giờ, nếu như khí vận hồng đoàn trên cơ thể họ chỉ thay đổi, cũng không nhấp nháy nghĩa là cơ duyên vẫn còn sớm, hoặc khoảng cách còn rất xa.

Từ phản ứng vừa rồi có thể thấy, vị trí cơ duyên lần kế tiếp của hai người này rất có thể chính là Thái Tuế thánh địa.

“Đa tạ thì thôi đi, Lâm mỗ giúp người khác sẽ giúp đến cùng, đưa Khương huynh về thánh địa.” Lâm Tiêu cười nói.

“Thật sao!! Vậy ta cảm ơn Lâm huynh trước, ngươi yên tâm, đến lúc đó cần cảm ơn ta sẽ cảm ơn.” Khương Lãng vui mừng khôn xiết.

“Thái Tuế thánh địa ~~~ Vậy chắc chắn rất thú vị nhỉ?! ~~” Ánh mắt của Can Anh Túc sáng lên, nàng ta đồng ý với quyết định này bằng cả hai tay.

Nàng ta đã bị nhốt trong vương triều Đại Can quá lâu rồi.

Lần trước không dễ dàng gì mới trốn thoát ra mà còn bị Cốc lão đầu bắt về. Nhưng lần này, nàng ta thực sự không tin Cốc lão đấu có thể tìm thấy mình một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play