Chương 212

Lâm Tiêu nghe xong những lời này, bỗng trợn trừng mắt.

Bao, bao lâu???

Gần mười tám vạn thanh kiếm???

Đùa à!!

Thật sự coi hắn là công cụ lau kiếm hình người, không có cảm xúc đấy à.

Ông đây mà lau xong chỗ kiếm này, thì chẳng phải là tóc cũng bạc trắng rồi sao.

Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày, trong lòng bắt đầu tính toán.

Mười tám vạn thanh kiếm, mỗi thanh lau hết năm giây, vậy thì cần chín mươi vạn giây.

Đổi ra, tức là một vạn năm ngàn phút.

Tức là hai trăm năm mươi tiếng.

Vậy tức là mười ngày.

Ể?

Có mười ngày thôi sao?

Lâm Tiêu ngẩn ra.

Hắn lại tính lại lần nữa, hình như đâu có tính sai.

Làm hắn sợ thòng tim rồi.

Cái gì mà gác mộ trăm năm, ông đây là thiên tài, ngộ tính đỉnh cấp, ngươi bảo ông đây đi gác mộ trăm năm??

Nếu là mười ngày, thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Chỉ là số lượng có hơi nhiều một chút.

Không nói nữa, lau cho xong đi đã.

Máy lau kiếm hình người, khởi động!

……

Chính vào lúc Lâm Tiêu chuyên tâm lau kiếm, tam hoàng tử cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi di tích Vô Cực, xuất hiện trước tầm mắt của các thế lực lớn nhỏ.

“Mau nhìn kìa, lối ra của di tích Vô Cực lại phát sáng rồi, xem ra là lại có người ra rồi.”

“Lúc này mới được có mấy ngày, đã có nhiều người ra như vậy, sớm hơn cả hồi trước nữa.”

“Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai có được cơ duyên đâu.”

“Đâu còn cách nào khác, nghe nói đám người của tam hoàng tử độc chiếm nơi có cơ duyên, những người khác căn bản là không được đi vào.”

“Thế, thế này đúng là ngang ngược.”

“Nói nhỏ thôi, người của hoàng thất Đại Ngụy đang ở trên hoàng liễn đấy, ngộ nhỡ bị bọn họ nghe được thì phiền phức.”

Lúc các thế lực lớn nhỏ rì rầm thảo luận, lối vào của di tích Vô Cực lại sáng lên vài lần.

Một người đàn ông đầu tóc bù xù, chật vật xông ra ngoài.

“Trời ạ, người này là ai vậy, trông thảm vậy.”

“Chắc không phải là bị cướp tài nguyên đấy chứ.”

“Cướp tài nguyên cũng là chuyện bình thường, kẻ mạnh là vua mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play