Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Lúc này, Liễu Khê kéo tay nàng nói: "Bắt đầu rồi! Mau, cầm giỏ giúp ta với, ta phải lên đài rồi!"

Suy tư tức khắc tan theo mây gió, trở về thực tại. Tạ Trường Yến ôm chiếc giỏ đựng hộp tơ nhện, đứng giữa dòng người dõi theo Liễu Khê lên đài tham gia thi Xảo Nương.

Hai mươi sáu thiếu nữ xếp thành một hàng dài trên đài, ngồi nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần, một khung cảnh thật đẹp.

Phải thừa nhận rằng nếp sống ở Nghi quốc tự do hơn so với Yên quốc, một buổi lễ Xảo Tiết nho nhỏ mà tổ chức tưng bừng như thế, quan phủ rất xem trọng dân chúng, chẳng trách chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi Nghi quốc đã có thể từ một quốc gia yếu thế nhất vươn lên thứ hai.

Nhưng hiện tại Chương Hoa trọng thương, không dám tuỳ tiện để lộ hành tung, cũng chẳng còn tiền gửi thư, thật rầu hết sức. Mười ngày trôi qua rồi, chàng vẫn chưa tỉnh lại, nếu cứ tiếp tục thế này e là hết đường cứu vãn rồi.

Phải nghĩ cách mới được...

Trong lúc trầm tư, các thiếu nữ trên đài đã so tài xong. Liễu Khê về nhất, mọi người đang vây quanh nàng ấy vừa cười vừa nhảy nhót.

Ngay lúc ấy có người đụng phải Tạ Trường Yến một cái, quay đầu nhìn là một thằng bé đang hớt ha hớt hải chạy đi. Thằng bé nhanh chóng mất dạng, Liễu Khê chen ra khỏi dòng người chạy đến báo tin vui với nàng.

"A Yến! Tỷ thấy không? Ta được Xảo Nương rồi! Đợi tí nữa lấy luôn Chức Nương thì ta là song vương miện năm nay rồi!"

Lời vừa dứt, có người khịt mũi nói: "Mèo mù vớ cá rán được một cái thôi, còn muốn đoạt Chức Nương à! Mơ đi!"

Liễu Khê chống nạnh trừng mắt nhìn người kia: "Ta có thể được song vương miện đó, ngươi không tin thì đánh cược đi!"

Người kia chính là Liễu Đình Đình mà nàng ấy từng nhắc đến: "Cược thì cược! Ngươi muốn cược cái gì?"

Liễu Khê nhìn Tạ Trường Yến một cái: "Ba xấp vải lụa! Dám không?"

Tạ Trường Yến thấy ấm lòng, vị Chức Nữ chất phát này đang muốn giúp nàng gom góp tiền gửi thư đây mà.

Liễu Đình Đình cười lạnh: "Được thôi, ba xấp vải thì ba xấp vải. Đi, lên đài!"

"Đi, ai sợ ai hả? A Yến, đưa hộp cho ta."

Tạ Trường Yến vừa nhấc giỏ lên phát hiện trọng lượng sai sai, nàng vén vải che lên thì thấy hộp nhện biến mất rồi.

"Sao thế này? Hộp nhện đâu?" Liễu Khê kinh ngạc.

Tạ Trường Yến lập tức nhớ đến thằng nhóc vừa đụng nàng lúc nãy. Bị trộm mất rồi?

Liễu Khê nghiến răng: "Trong nhà còn hai con, ta về nhà lấy!"

Liễu Đình Đình chặn lại: "Đừng đi chứ, sắp đến giờ lên đài rồi, không kịp giờ là xem như ngươi thua đó."

"Ngươi!" Liễu Khê đi về cũng phải mất một lúc, thấy không kịp giờ, đang nóng ruột thì Tạ Trường Yến nói: "Lên đài đi."

"Nhưng ta không có hộp nhện!"

Tạ Trường Yến nói nhỏ vào tai nàng ấy: "Lát nữa hộp nhện sẽ tự chui ra, đừng sợ. Đợi chút nữa muội cứ..."

Liễu Khê bán tín bán nghi, vẫn còn đang do dự thì tiếng chiêng trên đài gõ vang, nàng ấy nhìn Liễu Đình Đình đang vênh váo hống hách, cắn răng bước lên đài.

Liễu Đình Đình hơi thù địch nhìn Tạ Trường Yến mấy cái rồi mới theo lên đài.

Hết tiếng chiêng trống, hơn mười thiếu nữ đứng theo đội, giám khảo có ba người, đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong thôn. Do người đông nên chia theo nhóm lên mở hộp.

Tạ Trường Yến dưới đài ra hiệu bằng mắt với Liễu Khê. Liễu Khê hiểu ý, đứng ở hàng cuối cùng. Nói là cuối cùng nhưng thật ra cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.

Các thiếu nữ mở nắp hộp trên tay ra, chỉ có Liễu Khê hai tay trống không đang sốt ruột đổ mồ hôi.

Liễu Đình Đình đắc ý liếc nàng ấy một cái, lấy hộp nhện trong tay áo ra. Liễu Khê bên cạnh nhìn, càng nhìn càng thấy quen bèn hiểu ra câu "Lát nữa hộp nhện sẽ tự chui ra" của Tạ Trường Yến là có ý gì.

Nàng ấy hô lên, nhào qua: "Đây là hộp của ta! Ngươi ăn cắp hộp của ta!"

Liễu Đình Đình vội vàng bảo vệ chiếc hộp, chối: "Nói năng nhảm nhí! Ngươi bị điên hả?"

Liễu Khê quay người xông đến trước mặt ba vị giám khảo: "Ba vị, Liễu Đình Đình ăn cắp hộp của ta! Đó là hộp nhện của ta!"

"Không có! Nàng ta nói bậy!"

"Ta có chứng cứ!" Liễu Khê nói rồi, lấy một miếng vải trong tay áo ra che lên mắt mình, "Lúc Liễu Đình Đình lấy hộp ra ta chỉ mới nhìn qua, để chứng minh mình không nói dối, bây ta ta tự bịt mắt, xin ba vị mang chiếc hộp của nàng ta qua đây, xem đặc điểm mà ta nói có trùng khớp hay không!"

Mọi người thấy vậy cũng tin hơn một chút.

Liễu Đình Đình hơi hoảng loạn, bất giác lui bước. Một người phụ nữ chừng ba mươi trong ba vị giám khảo lạnh lùng nhìn nàng ta: "Qua đây!"

"Cô cô..." Người phụ nữ này là cô ruột của nàng ta Liễu Nguyệt, Liễu Đình Đình không dám trái lệnh, chỉ đành dâng hộp lên.

Chiếc hộp rất bình thường, làm từ gỗ cây liễu có thể tìm thấy khắp mọi nơi ở thôn Liễu Nha, không tô sơn, hình vuông, không có đặc trưng gì. Nếu phải nói có điểm gì khác so với những chiếc hộp khác thì cạnh bên hộp có khoét vài lỗ nhỏ.

Liễu Nguyệt quan sát một vòng rồi nhìn Liễu Khê: "Nói đi, tại sao ngươi nói hộp nhện trong tay Đình Đình là của ngươi?"

"Bên trên có khoét lỗ."

Liễu Đình Đình phì cười: "Đương nhiên là có lỗ rồi, không thì nhện ngợp chết à?"

"Mười hai lỗ, ba lỗ dùng trâm cài đâm ra, kích thước khá to, chín lỗ là kim đâm, kích thước hơi nhỏ." Liễu Khê nói xong câu này, nụ cười của Liễu Đình Đình biến mất.

Liễu Nguyệt nhìn lại, quả đúng như Liễu Khê nói, nét mặt bà ta lập tức tối sầm.

Liễu Đình Đình cuống lên: "Cô cô! Lỗ, số lỗ này, con, con, trước kia con từng nói với nàng ta nên nàng ta mới biết!"

"Gì cơ? Muốn thắng tới mức nói dối trắng trợn thế hả!" Liễu Khê nổi nóng, tháo vải bịt mắt ra định nhào qua đánh nàng ta. Liễu Đình Đình cao to hơn, trở tay đẩy ngã nàng ấy.

Liễu Khê vừa tức vừa nóng ruột vừa đau, đang cố đứng dậy thì một bàn tay vươn ra dìu nàng ấy lên.

Liễu Khê quay đầu, nhận ra là Tạ Trường Yến không biết đã lên đài từ lúc nào, không khỏi ấm ức nói: "A Yến..."

Tạ Trường Yến cho nàng một ánh mắt trấn an rồi mỉm cười với Liễu Đình Đình: "Cũng đúng, số lỗ chưa đủ để chứng minh chiếc hộp này là của Liễu Khê. Nhưng mà, nếu đây là hộp của vị cô nương đây thì chắc cô cũng biết nhện trong hộp trông như thế nào nhỉ, đúng không?"

Liễu Đình Đình cảnh giác: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ta muốn hỏi cô nương, nhện trong hộp có màu gì? Có đặc điểm gì? Nhện do ngươi tự bắt, chắc là còn nhớ nhỉ?"

"Tất, tất nhiên là ta nhớ! Màu, màu vàng!"

"Không có hoa văn?"

Liễu Đình Đình thoáng biến sắc: "Có, có một ít, đốm màu đen... Rốt cuộc ngươi muốn nói gì hả? Cô cô, nàng ta không phải người của thôn chúng ta!"

Tạ Trường Yến quay đầu nhìn ba vị giám khảo: "Trong hộp là một con nhện vàng, trên thân có bảy đốm nâu, trên bốn chân lần lượt có bảy, bảy, bốn và năm đường vân nâu. Nếu không tin có thể mở hộp đếm xem."

Liễu Nguyệt mở hộp ra, bên trong quả đúng là một con nhện vàng, mọi người bắt đầu đếm, quả nhiên y như lời nàng nói.

Liễu Đình Đình hoảng hốt nói: "Nàng, nàng ta lén đếm qua!"

"Nhện ở trong hộp, hộp trong tay ngươi, ta lấy đâu ra cơ hội đếm?"

"Ngươi, ngươi đếm đếm ở nhà ta..."

"Ta và ngươi không quen không biết, sao có thể đến nhà làm phiền?"

"Ngươi! Tóm lại con nhện này là ta bắt! Ai, ai rảnh đi đếm coi trên thân nó có bao nhiêu hoa văn hả! Cô cô, không thể cứ vậy mà nói con trộm được..."

"Đúng vậy." Tạ Trường Yến chậm rãi nói, "Người bình thường đúng là không ai đi đếm hoa văn trên thân nhện."

"Ngươi..." Liễu Đình Đình thấy nàng từ bỏ sơ hở này nhanh như thế, không khỏi ngạc nhiên. Còn Liễu Khê nhìn Tạ Trường Yến, cảm thấy điệu bộ thong thả tươi cười của nàng quá loé mắt, lần đầu tiên được thấy trong đời.

"Nhưng mà..." Tạ Trường Yến tiếp lời, mọi người hào hứng vô bờ, tới rồi! Tiếp nữa rồi! "Hỷ Chu là so xem nhện nhà ai dệt tơ nhiều nhất, vậy cũng phải đếm thử xem nhện của mình giăng được bao nhiêu sợi tơ chứ?" Dứt lời, nàng đóng phập nắp hộp lại.

Mặt Liễu Đình Đình thoắt cái trắng bệch. Nàng ta mới lấy được chiếc hộp, chỉ nhìn qua một cái, thấy bên trong giăng kín tơ, mừng rỡ vứt cái của mình đi, mặt dày vô liêm sỉ lấy chiếc hộp này tham gia cuộc thi. Mặc dù đã đoán ra Liễu Khê mất hộp nhện sẽ không chịu cam tâm nhưng thứ nhất là hộp nào trông cũng như hộp nào, thứ hai Liễu Khê không có chứng cứ chứng minh là của nàng ấy, thế nên mới mạnh mồm không sợ như thế. Ai dè, đến cả hoa văn trên thân nhện mà bọn họ cũng đến, nghe ý của ả kia thì tơ nhện cũng đếm qua rồi?

Tạ Trường Yến cười hi hi nhìn nàng ta: "Nếu ta nói đúng thì thế nào?"

Liễu Khê nhận lấy chiếc giỏ, nói: "Đúng đấy! Thế nào? Còn chưa thể chứng minh đây là của ta à?"

Mọi người dưới đài tung hứng: "Mau nói đi mau nói đi! Bao nhiêu sợi tơ hả?"

Dẫu sao Liễu Đình Đình cũng mới là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, bị mọi người hối thúc làm sợ hãi, nhất thời không biết tính sao: "Ta, ta không biết, cái hộp này không phải ta trộm, là ta nhặt được! Đúng vậy, cô cô, con nhặt được nó trên đường... Người tin con đi, con không biết là của Liêu Khê..."

Liễu Nguyệt đau cả đầu, dưới trăm ánh nhìn bà ta không tiện bênh vực, đành giáo huấn: Làm càn! Đồ nhặt sao có thể chiếm làm của mình!" Sau đó áy náy quay sang Liễu Khê: "Khê Khê, đã là hộp của con thì mau lấy về đi, lần sau đừng để bất cẩn làm mất nữa."

Liễu Khê đang định bước lên thì Tạ Trường Yến kéo tay áo nàng ấy: "Ai nói bọn ta bất cẩn làm mất? Là..." Nàng bỗng nhảy xuống đài, tới trước mặt một thằng bé, tóm lấy cánh tay cậu ta.

Thằng bé đang đứng trong đám người xem náo nhiệt, ai ngờ nàng nhảy xuống thật, không có đề phòng, bị bắt ngay tại trận.

Tạ Trường Yến lôi cậu ta lên đài. Thằng bé giãy giụa: "Làm gì thế? Buông ta ra! Buông ra!"

Liễu Nguyệt đứng dậy: "Nguyên Nguyên! Ngươi làm cái gì vậy?"

"Mẹ..." Cậu ta ấm ức gọi.

"Ồ, quen nhau à? Vậy càng tốt." Tạ Trường Yến búng trán cậu ta, "Tiểu đệ đệ, nói nghe xem, lúc nãy tiện tay cầm hộp nhện của Liễu Khê đưa cho biểu tỷ đệ thế nào vậy?"

Nghe vậy, đám đông lại được dịp xôn xao.

Liễu Nguyệt sầm mặt: "Nguyên Nguyên! Rốt cuộc là sao hả?!"

Mắt Liễu Nguyên đảo qua đảo lại, bình tĩnh hơn Liễu Đình Đình nhiều: "Con không có! Mẹ, con không làm gì hết, con không biết tỷ ta đang nói cái gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play