Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Khoang không thấm nước là sáng tạo vĩ đại nhất trên đời!" Trong mật thất, Công Thâu Oa giơ cao hai tay, cảm thán nói, "Có một không hai!"

Tạ Trường Yến hỏi: "Là ngài nghĩ ra à?"

"Là ý tưởng của Mộc Gian Ly, ta dựa theo đó hoàn thiện rồi thực thi!"

Tạ Trường Yến nhìn mô hình tàu chiến trong mật thất. Tàu dài năm tấc, cao ba tấc, tổng cộng có mười bốn tấm ngăn, chia thành mười lăm khoang, phía dưới tấm ngăn gần chỗ sống thuyền có hai lỗ thoát nước. Trong kẽ hở giữa các tấm ngăn không biết lắp thứ gì, lần đầu tiên thấy.

"Đấy là cái gì? Sao không phải hỗn hợp dầu cây ngô đồng, vôi và dây gai?" Thông thường để đảm bảo không thấm nước, các con tàu thời nay chỉ sử dụng cách này.

Công Thâu Oa cười đắc ý: "Dầu ngô đồng mùi hôi, dây gai thì tính năng kém. Ta đổi nó thành dầu cá với lụa dày, cao minh hơn!"

Cái này... ngay từ chi phí đã cao hơn nhiều rồi nhỉ? Nhưng mà, nhìn thấy sáng tạo mới mẻ thế này Tạ Trường Yến không khỏi thán phục. Nàng thích thú sờ thân thuyền, chỉ lỗ trên tường chắn mái hỏi: "Đó là chỗ bắn hoả tiễn sao?"

"Ừ." Nói tới đây, Công Thâu Oa thôi cười, nghiêm túc nói, "Ta tập hợp hết những điểm nổi bật của thuyền xe, thuyền Hải Thu, thuyền Thập Trác(*) để tạo ra con tàu này. Dài tám trượng ba tấc, rộng một trượng tám tấc, đáy dày một tấc, dùng mái chèo bốn mươi cánh, có thể chở hơn hai trăm người, dùng được cả ở biển sông hồ. Mà quan trọng nhất là ở đây..."

(*) Thuyền xe là thuyền chèo bằng bánh xe.

Thuyền Thập Trác là thuyền có mười mái chèo.

Ba loại thuyền này đều là những phát minh thuyền chiến thời cổ đại của Trung Quốc.

Hắn mở hai nửa đoạn sau tấm chắn trên mạn tàu ra, bên trong rỗng ruột, còn đặt một con thuyền nhỏ.

"Đây là?"

"Mặc dù ta nghĩ rằng thuyền này chắc chắn không thể thua nhưng để đề phòng vạn nhất ta làm thành thuyền mẫu tử. Thuyền mẹ mà chìm có thể chèo thuyền con thoát thân." Công Thâu Oa nhíu nhíu mày, "Nhưng mà lão yến tử không thích thiết kế này lắm, cảm thấy sẽ làm dao động lòng quân. Cho nên lúc dựng tàu chính thức chắc là sẽ bỏ đi."

Tạ Trường Yến gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu các tướng lĩnh toàn nghĩ đến chuyện tình hình không ổn ngồi thuyền con bỏ chạy thì binh sĩ ở dưới phải làm sao?"

"Hừ, thứ như chiến tranh này chỉ ngừng khi có một bên thua trận, chi bằng thua nhanh chút, giảm bớt thương vong."

"Ấy? Thầy rốt cuộc là người nước nào đó?"

"Thật không biết ngươi với lão yến tử nghĩ gì, phát động chiến tranh mà tích cực tới thế. Ngươi có biết một khi chiến sự nổ ra, máu chảy thành sông, bao nhiêu người phải bỏ nhà tha hương không?"

Tạ Trường Yến im lặng. Nàng có vô số lý do đanh thép có thể biện bạch cho chuyện vì sao phải công Trình, thế nhưng đối mặt với ánh mắt của Công Thâu Oa, nàng chẳng nói được chữ nào.

Công Thâu Oa giống như Mộc Gian Ly, điều nghĩ đến không phải nước mà là dân, là người. Đối với người có thể nhìn thấy tương lai ngàn năm sau như họ, tranh chấp lợi ích nhất thời đều là trò cười.

Thế nên hắn mới làm thuyền con, vì cứu người, vì một tia hy vọng sống sót.

Thứ bệ hạ nghĩ đến là thắng, phần thắng lớn nhất.

Công Thâu Oa đúng nhưng bệ hạ cũng không sai. Bởi vì chúng sinh có mấy người có thể nhìn xa đến tương lai như thế, đại đa số mọi người chỉ sống vì hiện tại mà thôi.

Mà hiện tại thì giặc Trình là tội ác!

Tạ Trường Yến cắn môi, im lặng hồi lâu.

Công Thâu Oa nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Trường Yến, Cầu Lỗ Quán từng sập ba lần."

Sao cơ? Lần sập trước không phải lần đầu tiên?

"Mỗi lần như thế ta đều nghĩ, thôi bỏ đi, sau này cứ uống rượu trồng hoa, không nhúng tay vào những thứ này nữa, mệt rồi. Nhưng mỗi lần tỉnh rượu dậy, ta lại không cam tâm, rồi tự vấn lòng, sinh ra vì cái gì? Sống vì cái chi? Tại sao phải sống lâu? Sau đó, ta đi, đi càng xa càng tốt." Công Thâu Oa nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ, nói rất chậm, "Hai năm qua ngươi cũng du ngoạn bên ngoài nhưng những gì được nghe được thấy vẫn còn ở nhân gian. Còn những nơi ta đi qua, rất xa rất xa, xa đến mức không thấy bóng dáng con người. Có động băng màu xanh to bằng cả Ngọc Kinh; có dòng thác màu đỏ máu kéo dài bất tận đổ xuống từ trên sông băng; có bầu trời màu tím sấm chớp rền vang giữa mùa hạ; có ngọn núi lửa phun trào ngập dung nham cháy rừng rực; còn có rừng rậm từ thời xa xưa cây cối chằng chịt không thấy điểm cuối... Nếu có cơ hội, ngươi hãy đi xem xem. Thấy được chúng rồi, ngươi sẽ biết rằng con người nhỏ bé đến nhường nào, muốn sinh tồn gian nan đến mức nào.

"Sự tồn tại của Cầu Lỗ Quán, tất cả những việc mà chúng ta đang làm đều vì con người, để con người có thể đi xa hơn, sống lâu hơn.

"Thế nên, Trường Yến, câu nói này ta đã từng nói với lão yến tử, nay ta cũng nói lại với ngươi. Người nắm trong tay quyền sinh sát rất đáng sợ. Khi một ý niệm của ngươi có thể định đoạt sống chết của kẻ khác, chớ vội, hãy ngẫm lại ba lần huỷ diệt của Cầu Lỗ Quán, ngẫm lại ba lần xây dựng lại của nó, sau đó hãy ra quyết định."

Trong những năm tháng mãi về sau của Tạ Trường Yến, nàng thường xuyên nhớ lại lời nói này của Công Thâu Oa.

Sau đó nàng nghĩ, mình may mắn biết mấy. Trước có sự công chính của Tạ Hoài Dung, sự dịu dàng của Trịnh thị làm bước đệm. Sau có sự chỉ dẫn của Chương Hoa giúp nàng truy tìm tận gốc. Sau đó gặp được Công Thâu Oa hay oán trời nhưng thương dân. Lúc nàng sắp bước đến bờ vực thẳm, luôn có một sợi dây kịp thời kéo nàng trở lại.

Đời này nàng gặp được rất nhiều rất nhiều người.

Rất nhiều rất nhiều người thay đổi vận mệnh của nàng.

Ba ngày sau, Công Thâu Oa gọi một đệ tử tên Mạnh Trường Kỳ đến, nói với Tạ Trường Yến nguồn gốc của kim độc.

"Trên hai cây kim Tạ cô nương mang đến có cùng một loại độc, đều được điều chế từ chất dịch của cây sui (*) và phấn hoa cúc đồng tiền, độc tính cực mạnh."

(*) Cây sui hay còn gọi là cây thuốc bắn, là loại cây có chứa độc tố.

Tạ Trường Yến biến sắc. Nàng đưa hai cây kim, một cây là của người áo đen, một cây dùng khi giết gã bán hàng. Nếu hai loại độc giống nhau thì có thể thấy kẻ ra tay là cùng một bọn.

Mạnh Trường Kỳ nói tiếp: "Hoa cúc đồng tiền dễ tìm nhưng cây sui thì rất hiếm, chỉ có ở Trình quốc."

Như Ý Môn ở Trình quốc, chuyện này thật sự có liên quan đến Như Ý Môn?

Công Thâu Oa phất phất tay, mất kiên nhẫn đuổi người, vẻ mặt chán ghét, "Tên tiểu tử này không lo chuyện chính, tối ngày cứ thích nghịch thuốc độc."

"Cũng tốt mà không phải sao? Giải được mối nghi ngờ của ta rồi." Tuy đã tra ra nguồn gốc thuốc độc nhưng cõi lòng Tạ Trường Yến càng thêm nặng nề.

Quả nhiên người của Như Ý Môn theo đến tận Ngọc Kinh. Bọn họ muốn làm gì? Nếu như muốn báo thù thì tại sao không trực tiếp giết nàng? Còn gã bán hàng rong kia, trong miệng gã không có răng độc, cho thấy gã không phải người của Như Ý Môn, vậy tại sao Như Ý Môn muốn giết gã? Sợ gã làm lộ chuyện gì chăng?

"Thầy à, gian tế trong Cầu Lỗ Quán đã nhổ tận gốc hết chưa?"

Công Thâu Oa lườm nàng: "Không tận gốc mà ta còn yên ổn ngồi đây à?"

"Vậy thì chưa chắc, không chừng còn cá lọt lưới đang núp trong bóng tối chờ lúc ngài cho nổ thuyền rồi mở cửa đá lần nữa đó..." Chưa nói dứt câu, Công Thâu Oa tháo giày ném về phía nàng, "Đồ miệng quạ, cút cút cút!"

Tạ Trường Yến tháo chạy ra ngoài mật thất rồi cẩn thận đóng cửa cơ quan lại, thở dài một hơi.

Nàng có dự cảm chuyến đi Trình quốc này chắc chắn sẽ không thuận lợi, nguy cơ trùng trùng.

Dường như có một bàn tay âm thầm dẫn dắt nàng đi về hướng đó.

Mà đó luôn luôn là cái bẫy.

Song ngoài chờ đợi thì còn cách nào khác đâu.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt.

Người của Như Ý Môn không còn xuất hiện, mọi chuyện trong Cầu Lỗ Quán cũng diễn ra bình thường, ngoại trừ việc các đệ tử trong quán thỉnh thoảng túm tụm lại xem thầy của họ tháo giày rượt đánh Tạ Trường Yến.

Là nữ đệ tử duy nhất ở Cầu Lỗ Quán, Tạ Trường Yến không những không có đặc quyền mà còn bị ăn hiếp. Các đệ tử chẳng có tí lòng kính nể đối với Tạ Trường Yến.

Ngày Mộc Gian Ly trở lại, Tạ Trường Yến tạm biệt Công Thâu Oa, hắn vùi đầu trong đống đồ bừa bộn, chỉ đáp một câu: "Lát gặp lại."

Tạ Trường Yến cứ tưởng hắn nói nhầm, cũng không để tâm mấy. Đến khi nàng về cung, lần đầu tiên thấy Chương Hoa đã đợi sẵn ở đó, câu đầu tiên sau khi gặp nàng là: "Theo trẫm đến một nơi."

Tạ Trường Yến không hỏi đi đâu, nàng đội mũ có khăn che lên rồi theo Chương Hoa đội nón tre cưỡi ngựa đi. Một canh giờ sau, hai người đến chỗ quen, bến cảng Vị Lăng.

Đúng với suy đoán của nàng, sau khi kênh đào Ngọc Tân đi vào hoạt động, nơi này trở nên suy tàn. Bến cảng đông đúc ngày nào nay lạnh tanh vắng vẻ. Lúc ngang qua tiệm xe từng cải tạo xe giúp nàng, phát hiện cửa tiệm đã khoá, hẳn là phá sản rồi.

Tạ Trường Yến không kìm được nhìn lâu thêm một chút.

Những cuộc gặp gỡ trong đời người luôn thần kỳ như thế, nếu năm đó ông chủ tiệm xe chịu tiếp thu ý kiến của nàng thì bây giờ loại xe phổ biến ở kênh đào Ngọc Tân không phải của họ Hồ rồi. Năm ấy, Thu Khương ngồi trên thành xe gần đó, nét mặt tươi cười, tinh thần phấn khởi, đôi mắt tinh tường.

Do dòng chảy ở thượng du thay đổi nên mực nước ở bến cảng cũng hạ thấp. Tạ Trường Yến cưỡi ngựa đi dọc theo bờ sông, nhớ lại năm ấy mình từng giúp kéo thuyền trên mặt sông này, còn nhảy xuống nước cứu một người...

Chương Hoa nhìn thấy biểu cảm khác thường của Tạ Trường Yến, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Thu Khương." Tạ Trường Yến chỉ về một hướng, "Năm đó có người rơi xuống sông, ta lặn xuống cứu, không đủ hơi, lúc nghĩ mình sắp toi đời rồi thì Thu Khương nhảy xuống cứu ta một mạng."

Đương nhiên Chương Hoa biết chuyện này nên chỉ ừ khẽ một tiếng.

"Ơn cứu mạng nên báo đáp mới phải, nhưng mà..."

"Chuyện của nàng ta nàng không nhúng tay vào là đúng." Chương Hoa cau mày, "Ngoài Tiểu Nhã, e là không có ai khác lo liệu được nàng ta."

Tạ Trường Yến nhớ lại chuyện Thu Khương giết thầy của Chương Hoa, nếu không có Phong Tiểu Nhã thì chắc bệ hạ đã xử tử Thu Khương từ lâu rồi. Nàng thở dài, không nói gì thêm nữa.

Hai người cưỡi ngựa men theo bờ sông hoang vắng, đi tiếp một đoạn thì thấy rào chắn, bên trên treo tấm biển gỗ ghi là "Đê vỡ nguy hiểm, người không phận sự miễn vào".

Chương Hoa không quan tâm, kéo một góc hàng rào ra rồi đi vào.

Tạ Trường Yến cũng vào theo.

Đi qua ba lối rẽ nữa thì thấy bờ nước, cũng trông thấy một con thuyền màu đỏ đang đỗ trên sông. Tạ Trường Yến nhận ra ngay, đấy chẳng phải con thuyền bệ hạ tặng cho nàng đó sao?

Nhưng không giống con thuyền của nàng cho lắm.

Chương Hoa thổi sáo ra hiệu, một người đi ra từ trong khoang thuyền, chính là Công Thâu Oa!

Đến giờ Tạ Trường Yến mới hiểu câu "Lát gặp lại" của hắn là có ý gì.

"Sao ngài đi nhanh hơn ta vậy?"

Công Thâu Oa lườm nàng: "Hỏi thừa, ta đi đường thuỷ."

"Ở đây có đường thuỷ?" Tạ Trường Yến lập tức ngộ ra, "Thay đổi dòng chảy là giả? Các ngài xây căn cứ bí mật ở đây để thử thuyền á?"

Công Thâu Oa nhìn sang Chương Hoa: "Ta đã nói là không giấu được nàng ta mà."

NNPH lảm nhảm:

Đúng là đi nhiều thì cách nghĩ cách nhìn cũng khác hơn rất nhiều. Nếu có cơ hội nên đi nhìn ngắm thế giới mọi người à. Nếu được t cũng muốn đi lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play