Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Còn không định nói thật sao?" Trưởng công chúa cắt đứt một đoá hoa cúc đang nở rộ trên cành xuống.

Phương Uyển sợ run lẩy bẩy, cúi đầu nói: "Con, con... thật ra, con biết bướm bị trúng độc. Thương nhân đó nói với con, Vũ Thuỷ Điệp một khi rời Trình sẽ chết ngay, thuốc độc nhằm để duy trì thọ mạng của nó thêm vài ngày. Con cứ nghĩ chỉ cần để bướm sống sót dâng đến tay bệ hạ là được. Nếu sau này bướm chết cũng bởi vì người trong cung nuôi dưỡng không tốt mà thôi, không liên quan gì đến con. Không ngờ Tạ Trường Yến xuất hiện giữa chừng... còn bướm lại chết trước đó rồi. Con, con bí quá, đành nói là do Tạ Trường Yến hại chết..."

Trưởng công chúa chậm rãi nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu."

Phương Uyển sững người.

"Bướm trúng độc cũng được, chớp cơ hội giá hoạ cho Tạ Trường Yến cũng được, đều là thủ đoạn, nếu muốn tranh giành ngôi hoàng hậu thì tất nhiên phải dùng đến thủ đoạn."

Phương Uyển cắn môi: "Vậy, vậy là thủ đoạn con dùng không khéo léo sao?"

Trưởng công chúa như cười như không nhìn nàng ấy, nhìn đến mức Phương Uyển cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.

"Thủ đoạn khéo léo nhưng người thì quá tự tin đi."

Phương Uyển run lên.

"Muốn giá hoạ thì phải làm cho chặt chẽ triệt để vào, để Tạ Trường Yến không có khả năng trở mình. Chuyện bướm trúng độc tại sao không nói sớm? Tại sao không tìm cách xoay chuyển tình thế? Bướm ở trong tay Hội Uý, đáng lẽ ngươi nên huỷ thi diệt tích đi, sao có thể để con bé giao nó tới tay bệ hạ? Ngươi cho rằng trong cung không có người tra ra được cái chết của con bướm đó sao?"

Mỗi một câu của trưởng công chúa thốt ra, mặt Phương Uyển càng tái hơn một chút: "Con, con... không dám. Nếu con huỷ thi diệt tích vậy thì lúc bệ hạ đòi bướm ở chỗ Hội Uý, muội ấy không giao ra được... con lo bệ hạ sẽ nổi giận với muội ấy..."

Trưởng công chúa nghe vậy mới hoà hoãn đôi chút, bỏ cây kéo bạc xuống: "Xem như ngươi còn chút lương tâm."

Phương Uyển vội dập đầu: "Sau lời căn dặn lần trước của điện hạ, hễ chất nữ làm việc gì đều nghĩ đến quận chúa trước tiên, không dám để muội ấy bị liên luỵ. Nhưng quận chúa dũng cảm nghĩa khí, thấy con chịu ấm ức nên chủ động đứng ra. Nên con, con..."

Trưởng công chúa nhìn Phương Uyển như đang đánh giá, như đang nghi ngờ nàng ấy.

"Điện hạ, bây giờ phải làm sao đây?" Phương Uyển nắm tà váy của trưởng công chúa, nước mắt rưng rưng, "Bệ hạ đã biết sự thật, còn phái Như Ý công công đến quở trách, chắc chắn ngài ấy rất giận con, con... con còn cơ hội nào không?"

Trưởng công chúa đá nhẹ nàng ấy một cái: "Lần sau còn dám giấu giếm..."

"Uyển Uyển tuyệt đối không tái phạm, hứa chắc chắn sẽ nói thật tất cả không sót một chút với điện hạ!" Phương Uyển lập tức thề thốt.

Bấy giờ Trưởng công chúa mới cho qua, bà ấy gật đầu nói: "Cơ hội đương nhiên vẫn còn. Tạ Trường Yến càng được bệ hạ yêu thích thì năm đại thế gia kia càng ngồi không yên. Cứ chờ đi..."

Đinh Đại chết rồi.

Tự sát. Dùng dao chặt thịt tự vẫn chết rồi, máu chảy dài từ trên giường xuống đất.

Tạ Trường Yến nhận ra gã. Nàng nhớ có lần bắt gặp gã đang giết chó trong viện, bóp miệng chó đổ một vò rượu vào, đợi chó say rồi gã vừa khóc vừa cắt cổ nó.

Đó là lần đầu tiên Tạ Trường Yến chứng kiến cảnh giết chó nên nhớ rất rõ ràng. Khi đó gã dùng chính con dao này.

Tạ Trường Yến quay đầu chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. "Lần sau có, có thế này, không cần..." Nói đoạn sực nhớ tới lời của Phong Tiểu Nhã, "Thôi đi, vẫn nên nhìn một chút." Cũng xem như đã thấy cảnh sợ tội tự sát.

Mạnh Bất Ly vẫn đang đeo sợi dây mây trên lưng, mèo vàng lẩn quẩn bên cạnh, cả hai lẳng lặng chờ.

"Kẻ chủ mưu là ai?"

Mạnh Bất Ly lắc đầu.

Tạ Trường Yến vịn cây liễu, lau lau khoé miệng, chìm vào suy tư.

Chuyện thanh gỗ xe ngựa không tính là chuyện lớn, chỉ có người muốn ngăn cản nàng tiến cung. Nhưng bây giờ là giết người diệt khẩu, chuyện thoắt cái không còn đơn giản nữa. Đối phương không kiêng dè chuyện giết người, thời điểm mấu chốt thì chuyện gì cũng làm ra được.

Như vậy, chuyện không hề kết thúc ở đây mà còn trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

Một người làm ở nhà bếp có thể cắt một dao trên xe ngựa thì cũng có thể bỏ độc vào thức ăn.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tạ Trường Yến trắng bệch, đang định nói gì đó thì thấy một tốp nô tì mặt mày khổ sở chạy tới.

Một tiểu tì trông thấy nàng liền quỳ xuống: "Cô nương xin thứ tội! Xin cô nương đừng đuổi nô tì đi!"

Những nô tì khác cũng quỳ rạp xuống: "Xin cô nương đừng đuổi chúng nô tì đi mà..."

Tạ Trường Yến lấy làm lạ: "Chuyện là sao đây?"

Một lão bà phụ trách trông coi bọn họ đáp: "Bệ hạ biết tin của Đinh Đại nên đã hạ lệnh thay đổi toàn bộ nô tì nô bộc trong Tri Chỉ Cư." Dứt lời, bà ta quay đầu mắng các nô tì, "Khóc gì mà khóc? Trước kia lo làm gì hả? Nhiều cặp mắt như thế mà không thấy Đinh Đại giở trò trên xe ngựa, còn mặt mũi xin khoan thứ?"

Tốp nô tì ấm ức vô cùng, Tạ Trường Yến cũng thấy ấm ức thay cho họ, nàng vốn định lên tiếng nói thay vài câu nhưng thấy Trịnh thị đi đến bèn thôi. Tri Chỉ Cư không chỉ có mình nàng, còn cả mẹ nữa. Nàng gặp nguy hiểm cũng thôi đi, nếu liên luỵ đến mẫu thân thì phải làm sao, nếu có kẻ muốn lợi dụng mẹ nàng uy hiếp nàng thì thế nào? Nơi này phải an toàn tuyệt đối mới được.

Tạ Trường Yến phất phất tay, lão bà tiếp tục áp giải các tì nữ đi.

Trịnh thị đi qua nhìn tốp người khóc lóc rời đi, sắc mặt nặng nề: "Rốt cuộc là người nào rắp tâm hại con thế này?"

"Người mà con chết sẽ có lợi cho họ." Tạ Trường Yến chợt nghĩ ra cách bèn vẫy tay gọi Mạnh Bất Ly, ra hiệu cho hắn theo mình vào thư phòng.

Sau khi vào thư phòng, Tạ Trường Yến cầm bút lên bắt đầu tô vẽ. Vẽ vài nét rồi dừng lại trầm tư một lúc, lại vẽ thêm mấy nét sau đó nhìn Mạnh Bất Ly.

Mạnh Bất Ly sởn gai ốc trước ánh nhìn của nàng.

Cứ thế thời gian một nén hương trôi qua, cuối cùng Tạ Trường Yến cũng vẽ xem, nàng ra hiệu hắn qua xem.

Mạnh Bất Ly nhìn thấy trên giấy vẽ một nam tử trung niên, tướng mạo rất đỗi bình thường nhưng nét vẽ nổi bật lên đặc điểm của người này.

Mắt trái vừa mắt phải to, lỗ tai dày, tóc thưa, thân hình gầy như nhánh trúc cong cong.

Bên cạnh còn chú thích: "Người cao độ năm tấc năm phân, cân nặng chừng một trăm hai mươi cân, cằm sạch sẽ bất thường, ít râu hoặc không râu, nghi là thái giám."

Mạnh Bất Ly kinh ngạc nhìn Tạ Trường Yến.

"Nhận ra?"

Mạnh Bất Ly gật đầu.

Tạ Trường Yến không kỳ vọng hắn sẽ nói chuyện nên tự phân tích: "Người này là người đẩy xe quýt giám sát chúng ta ngày hôm ấy. Đinh Đại bị diệt khẩu rồi nhưng hắn có thể vẫn còn sống. Chỉ cần tìm được hắn là có thể điều tra kẻ giấu tay đứng đằng sau. Bệ hạ thanh lọc Tri Chỉ Cư đồng nghĩa với việc diệt trừ tai mắt của đối phương ở bên cạnh ta. Lúc này, thay vì mò kim đáy bể, chi bằng ta làm mồi câu cho bọn họ thấy được cơ hội, tiếp tục ra tay. Thế nên, tiếp theo đây ta muốn huynh làm hai việc, một là cho hộ gệ bảo vệ mẹ ta chu toàn, hai là phối hợp đi ra ngoài với ta, dụ rắn ra khỏi hang."

Mạnh Bất Ly ngẩn ra.

"Nếu huynh không làm được thì ta bảo sư huynh đổi người khác."

Sắc mặt Mạnh Bất Ly bỗng trở nên nghiêm túc như chịu sự sỉ nhục nào đó.

Tạ Trường Yến tươi cười nhìn hắn: "Vậy ngày mai gặp lại."

- Hết hồi 7 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play