Tôi đã vĩnh viễn dừng lại ở những ngày cuối cùng của tuổi 19. Tôi có đau không, có buồn, có hối tiếc không à? Không, tôi đã chẳng còn tha thiết gì thế giới này nữa rồi, cũng chẳng còn gì để mất nữa cả. Chỉ là, dù suy nghĩ của tôi có hoang đường cỡ nào chăng nữa cũng chưa từng tưởng tượng ra cái chết của mình sẽ là như vậy. Ai bảo chết đi rồi là sẽ không cảm thấy đau đớn, đơn giản là không còn nỗi đau về mặt thể xác, cũng chẳng thế chết thêm lần nữa.
Tôi trôi lạc vô định trong vùng kí ức rời rạc..
Ngày 3 tháng 5 năm 2020
Đâu ai ngờ rằng trở về là vĩnh viễn chia xa. Không một thông báo, không lời từ biệt, tôi cứ vậy mà lặng lẽ biến mất khỏi thế gian. Có những chuyện, quả nhiên nằm ngoài khả năng của con người.
Đặt xe di chuyển ra sân bay, cánh cửa phòng đóng lại phía sau lưng, kéo theo hai vali hành lý của mình, đi thôi nào! Tôi ngồi ở hàng ghế sau, mơ hồ quan sát cảnh vật xung quanh một cách vô thức. Không ngờ mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy, cỏ cây xanh hơn, chứng tỏ rằng mùa đông không còn hoành hành nữa rồi. Ngay cả trên những cái cây tưởng chừng như đã héo khô cũng nhú lên sắc xanh mơn mởn. Người tài xế hỏi tôi những gì, nói với tôi những chuyện ra sao, tôi chẳng còn nhớ rõ nữa. Cảnh vật lướt qua ô cửa kính ô tô, mọi thứ đều ở lại phía sau lưng. Lần thứ hai tôi lên Toronto, vẫn mấy cung đường từng qua, cái gì cũng chẳng còn mới mẻ hay đủ sức hấp dẫn tôi nữa. Chỉ có sự im lặng kéo dài lâu thật là lâu, và một kẻ vô hồn từ đầu đến cuối.
Sân bay rộng vô cùng, nhưng lại chẳng có mấy người, có lẽ là trong những ngày này chẳng ai rảnh rỗi mà đi du lịch, hay di chuyển lung tung. Làm thủ tục các thứ xong xuôi, cuối cùng cũng có thể chạy về được rồi, tôi thầm nghĩ. Lúc ấy, tôi nào biết rằng đó là những giây phút cuối cùng của mình ở nơi đây. Tôi cũng chẳng hề biết rằng, đó là ngày cuối cùng của cuộc đời. Ngồi ở hàng ghế chờ ngoài cửa, cảnh sắc vắng lặng khiến tôi bất giác rùng mình, một vài người đi qua đi lại, lầm lũi rảo bước thật nhanh.
Một chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, đi hết nửa vòng trái đất, quả là rất dài, vô cùng dài. Không một ai biết, là chuyến bay một đi không trở lại. Sự vắng vẻ vẫn chẳng hề tha cho không gian này, các hàng ghế cũng lác đác vài người, cứ như thể trời không nỡ làm hại quá nhiều người vô tội vậy. Tôi vẫn nhớ chuyến bay đầu tiên của cuộc đời mình, qua ô cửa kính, tôi đã nhìn thấy những đám mây lốp xốp như kẹo bông gòn, tôi đã phải kìm nén lòng mình để không reo lên thích thú như một đứa trẻ con. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mây gần đến thế, được nhìn ngắm bầu trời mà chẳng cần phải ngước lên xa xôi. Cảnh sắc như lạc vào chốn bồng lai, đẹp, thật sự rất đẹp! Có dùng bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ nhất cũng chẳng tả cho hết được cái đẹp ấy. Chỉ có thể dùng chiếc máy ảnh sắc sảo nhất, rõ nét nhất mà ghi lại – chính là trí tưởng tượng của con người.
Tôi mơ hồ chìm vào giấc ngủ, những ngày gần đây thật sự rất mệt rồi, tôi cũng chẳng phải làm gì, nghỉ ngơi một lúc vậy, đừng nghĩ gì nhiều. Tôi có thể nghe thấy tiếng động cơ đang vù vù vận hành, chậm rãi nhìn quanh, một vài khu vực đang bật đèn đọc sách hoặc xem phim. Ánh đèn leo lét từ màn hình chiếc ti vi tỏa ra thứ ánh sáng xanh đục mờ ảo hắt lên mặt người đối diện, bỗng nhiên tạo cảm giác kì quái và cô độc đến dị thường.
"Ngủ đi, mày đã quá mệt mỏi rồi!" – tôi tự trấn an bản thân, nhắm nghiền mắt lại, cứ vậy sẽ tốt hơn.
* * *
Tôi chẳng biết mình đang bay đến đâu, nhìn trên màn hình cũng khó mà xác định, phía bên ngoài kia cả bầu trời bị bao phủ bởi một màu đen huyền bí. Màn đêm và bóng tối là hai thứ luôn song hành cùng nhau, là nơi trú ẩn tốt nhất cho cảm xúc của con người. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc người ta lật giở từng trang truyện của cuộc đời, có kẻ sẽ cười, cũng có người bật khóc, chỉ có màn đêm là tường tỏ hết thảy mọi xúc cảm thường ngày họ giấu đi. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu người ngoài hành tinh có thật sự tồn tại, ở độ cao như thế này, có thể gặp được họ hay không? Tự nhiên tôi có cảm giác muốn đưa tay chạm đến bầu trời, rõ ràng là gần, mà lại ngỡ là rất xa. Yêu xa là gì? Là cùng nhau đứng chung một bầu trời, cùng nhìn thấy bầu trời ấy, nhưng chẳng thể chạm được vào nhau! Tôi lại nhớ cậu ấy vô cùng.
Hôm nay, là sinh nhật cậu ấy mà!
Tiếng loa thông báo vang lên, ban đầu tôi cũng chẳng chú tâm lắm, lại thấy những người tiếp viên xuất hiện, nói hành khách hãy giữ bình tĩnh, tự nhiên bụng tôi cảm thấy nôn nao. Mỗi khi cảm thấy lo lắng, trong tôi lại xuất hiện cảm giác này, và bụng lại đau. Có chuyện gì rồi sao? Tiếng loa thông báo vẫn vang lên, tôi có thể nghe thấy yêu cầu hành khách phải hết sức bình tĩnh, tình huống này tuyệt đối không được hoảng loạn. Một ý nghĩ quái gở lướt qua trong đầu, cả khoang hành khách đột nhiên bị rung lắc dữ dội. Họ đang nói gì đó, tôi loáng thoáng nghe được, có vẻ là có chuyện bất thường thật rồi! Lại một đợt rung chấn nữa, các hành khách xung quanh tôi bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi, tôi cảm thấy chỉ có mình là bình thản đối mặt, chuyện gì đang tới đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT