Thời gian vùn vụt trôi đi chẳng nề hà bất kì một ai, dù đau đớn đến mấy cũng phải chấp nhận, đã 28 ngày rồi. 28 ngày, không một tin nhắn, không một lời hỏi han, không cả lời nhắc, cứ nhẫn tâm rời đi như vậy thôi. 28 ngày, hoàn toàn chỉ có nước mắt, hoài niệm, đau đớn và xót xa. 28 ngày trôi đi lặng lẽ, chỉ có tôi là vẫn cần mẫn soạn từng tin nhắn, soạn rồi lại xóa, rồi lại buông tiếng thở dài mà gửi đi, điện thoại báo đã nhận, hi vọng là đã nhận. Mọi thứ vẫn thế, cuộc trò chuyện này đã từng rất vui, đã từng có hai người ở đây, giờ chỉ còn mình tôi độc thoại. Màu sắc, biểu tượng cảm xúc và đến cả biệt danh chúng tôi đặt cho nhau vẫn nguyên vẹn như chưa hề có cuộc chia ly, đâu ai hay mọi thứ đã vỡ tan tành tự lúc nào. Biết bao nhiêu tin nhắn như vậy, vĩnh viễn cậu ấy không bao giờ nhận được, cậu ấy cũng chẳng muốn nhận nữa, nhưng tôi lại cứ huyễn hoặc bản thân và chẳng muốn đối mặt với sự thật. Tôi, có đáng thương lắm không?
Hôm nay trong những giấc mơ hoang đường nhất của mình, tôi lại mơ thấy cậu ấy. Kể từ khi yêu nhau cậu ấy nói chỉ mơ thấy tôi đúng một lần, còn tôi, chẳng đếm nổi nữa. Có lẽ tôi mơ về cậu ấy nhiều quá nên chẳng có cơ hội được ở bên cậu. Cậu vẫn thế, chỉ là xa tôi dần dần, tôi bất lực, tôi dò dẫm tìm cậu trong bóng tối, tôi gào thét trong vô vọng, không một ai nghe thấy, chẳng một ai bận tâm. Cậu đi rồi, chỉ còn lại mình tôi.
Những ngày này thật tệ, nặng nhọc nhấc thân mình trèo xuống khỏi giường, cảm tưởng như tất thảy xương cốt trong người mình đang kêu răng rắc. Tôi còn chưa 20 đâu đấy. Trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng ươm như rót mật, vài con sóc tinh nghịch chạy nhảy trên mái nhà, người ta vẫn vậy, vẫn bình tĩnh và tận hưởng mùa xuân. Mọi thứ vẫn yên bình như nó vốn phải thế. Tôi thầm nghĩ, thế giới ngoài kia xem ra cũng thay đổi kha khá, mùa xuân thật sự tới rồi..
Làm vài việc cá nhân, tôi lại đứng trước gương, đã bao lâu rồi tôi chẳng còn để tâm đến bản thân mình? Có lẽ, cũng phải một tháng rồi, kể từ lần cuối cùng tôi đến trường, sau đó mọi thứ buộc phải dừng lại vì cái gọi là COVID-19, rồi lại vướng phải chuyện này, tôi cũng chán nản mọi thứ, chán thế giới này, chán luôn cả bản thân mình. Cầm trên tay hộp phấn phủ mẹ đưa hôm sắp xếp hành lý, chậm rãi dặm từng chút lên cái gương mặt đã chẳng còn chút sức sống nào, sau đó quẹt lên môi một lớp son mỏng, trông cũng tươi tắn hơn cái xác vô hồn ban nãy. Phải, lâu lắm rồi tôi chẳng động vào đồ trang điểm, tôi dựng chúng ở một góc lặng lẽ trên bàn học, chẳng còn thiết tha vẻ bề ngoài của mình. Lại thở dài, tôi nhìn bản thân mình trong gương, một nụ cười méo mó. Từ bao giờ mà yết hầu nơi cố tôi ngày càng lộ rõ thế kia, tôi đã không biết, tôi cũng không để ý rằng bản thân mình giờ giống như một bộ xương di động. Từng cái xương sườn nhô lên, nếu không phải vì còn lớp da, tôi chắc chắn sẽ biến thành mấy vật ở phòng thí nghiệm. Khoác lên người một chiếc áo mỏng, xỏ vào chân đôi sneaker quen thuộc, khóa cửa phòng lại và ra ngoài..
Mùa xuân đã tới thật rồi! Tôi cảm nhận được hơi thở lặng lẽ của đất trời. Những loài hoa mà tôi còn chẳng biết tên đang rung rinh dưới nắng, đám cỏ bên hiên nhà xanh mát dịu êm. Trên những cánh tay khẳng khiu của loại cây nào đó, lộc non đang hấp háy môi cười, một màu xanh mơn mởn. Xuân tới, nhưng cậu lại không còn ở đây nữa. Cậu đi mất rồi, chỉ còn mình tôi bơ vơ, mình tôi lăn lộn, mình tôi chật vật, tự ngã, tự tổn thương. Mùa xuân ấy, xa thật là xa..
Trời vẫn xanh lắm, vài chú chim thả mình bay lượn trên bầu trời bao la, nắng vàng óng ả trải dài khắp mặt đất, trên từng mái nhà, trong các lùm cây, dưới những thảm cỏ, trên cả mái tóc người đi đường.. Một mùa xuân như thế ấy, mùa xuân đầu tiên xa nhà, mùa xuân ở một nơi tít tận phía bên kia của quả địa cầu, mà lại chẳng có cậu, chẳng có ai cùng tôi đi qua những tháng ngày giông bão. Sau này, nếu có cơ hội gặp lại nhau, tôi nhất định sẽ đứng trước mặt cậu ấy, mỉm cười, một nụ cười thật tươi, một nụ cười chất chứa đủ yêu-thương-hờn-giận, nụ cười có đau đớn, có bi thương, có cả nước mắt. Tôi sẽ cười như thế, sau đó, cảm ơn cậu ấy, một lời cảm ơn từ sâu thẳm con tim đã bị tổn thương, một con tim chằng chịt những vết sẹo, những vết thương chưa kịp lên da non đã lại vội rỉ máu. Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu, vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, đã cùng tôi đi qua một quãng đường, không ngắn cũng không dài, đã dạy cho tôi biết thế nào là hạnh phúc, là yêu một người đến chết đi sống lại, là cố chấp và kiên định, là cho dù thế nào cũng sẽ nắm lấy thật chặt chứ không buông ra. Cảm ơn cậu ấy, vì đã đến bên tôi, đã tìm thấy tôi trong những tháng ngày đau thương, đã là chỗ dựa cho tôi suốt một thời gian dài, đã bỏ tôi lại một mình, để tôi nhận ra rằng không phải tình yêu nào cũng sẽ là vĩnh cửu, đã để tôi một mình rơi lệ trên con phố xa lạ, đã khiến tôi trở thành người lạ quen thuộc nhất, đã để tôi đau đớn, bi thương, khóc lóc quằn quại giữa đêm, đã để tôi theo đuổi những điều tôi ao ước, cảm ơn vì luôn là thói quen của tôi, một thói quen mà tôi không muốn từ bỏ.
Tôi sẽ nói với cậu ấy, rằng tôi yêu cậu ấy nhiều thế nào, rằng nếu được quay trở về ngày 17 tháng 2 năm 2019 bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ mở lời và để cậu bước vào cuộc đời mình. Nếu biết rằng sẽ có ngày gặp cậu như vậy, tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian vào những việc không đâu mà chắc chắn sẽ chạy đi tìm cậu rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT