Ngày thứ ba sau khi tôi chết..
Ở nơi âm ti địa ngục này chẳng ai biết được thời gian, tôi đã ở đây bao lâu, tôi cũng chẳng rõ nữa. Ngày ngày lớp lớp người đi ngang qua đây, từng người một uống cạn chén canh Mạnh Bà rồi nhập dòng luân hồi, không một lần ngoảnh mặt nhìn lại, chẳng một lần luyến tiếc nhân gian. Đột nhiên tôi thật sự rất muốn khóc, nhưng nước mắt của một loài hoa dại, liệu có thể tuôn rơi? Tôi lại đau lòng mà nghĩ đến chuyện tình ngang trái của Mạn Châu Sa Hoa, vì duyên nợ trái ngang mà hoa lá tuy cùng một thân nhưng vĩnh viễn chẳng gặp được nhau. Suy cho cùng, người ta cũng có một cái tên, còn tôi, vô danh như vậy đôi khi cũng tốt.
Có biết bao nhiêu linh hồn đi xuống cõi này, tuyệt nhiên chẳng có linh hồn nào nán lại quá lâu, ai cũng nhanh chóng tiến vào cõi luân hồi.
* * *
Một ngày u ám ở minh giới lại chầm chậm trôi qua, đã rất lâu rồi tôi mới lại thấy mình rung động mạnh mẽ đến như thế. Cậu bước đến trong một buổi chiều tà tĩnh mịch, lặng lẽ xuất hiện như một tia sáng lẻ loi nơi thảm hoa bỉ ngạn ở Hoàng Tuyền. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Một loài hoa dại mọc bên dòng Vong Xuyên, không tình cảm thì chẳng bi lụy, nay bỗng nhiên lại đau đớn dữ dội. Cứ ngỡ không có trái tim là không thể rung động, mà đã không rung động thì chẳng hề thống khổ, đó là mục đích của Diêm Vương năm xưa khi ban cho tôi ân huệ này cũng đồng thời lấy đi trái tim con người của tôi. Nhưng ngài đâu biết rằng, kí ức trong tôi vĩnh viễn chẳng hề bị xóa nhòa, trái tim tôi vốn dĩ từ lâu đã không còn đập trong lồng ngực nữa rồi. Phải, trái tim ấy tôi vĩnh viễn gửi lại ở nơi có hình bóng cậu, nó chỉ đập vì duy nhất một người mà thôi!
Người chầm chậm bước đến trước mặt Tam Sinh, không nói không rằng đứng đó lâu rất lâu, có lẽ là đang ngẫm lại những duyên tình đời đời kiếp kiếp khắc ghi trên tảng đá này. Tôi cũng lặng im bất động, một đời này, tôi vẫn thế, thân phận của một kẻ vô danh, chẳng ai bận tâm. Dẫu đã là một loài hoa nhưng tình cảm của tôi, tình yêu này chưa bao giờ chết đi, nó vẫn âm ỉ cháy từng ngày để đến khi hội ngộ thì bùng lên dữ dội. Không biết vô tình hay hữu ý, ánh mắt của người chạm đến loài hoa dại mọc bên đá Tam Sinh, một ánh mắt chất chứa nỗi nhung nhớ xa xăm, một hình bóng đã in đậm trong tâm trí tôi.. Tôi muốn khóc, tôi thật lòng muốn khóc, nhưng là hoa, thì làm gì biết rơi nước mắt, dù có đau đớn tủi cực giày vò thế nào cũng vẫn chỉ là một vật chốn âm phủ này thôi. Người cứ đứng đó nhìn tôi rất lâu, trong mắt người hiện lên hình dáng của một loài hoa dại không sắc vô danh, nhưng đáy mắt lại sầu thảm vô cùng. Tôi ở đây, nhưng chẳng thể chạm tới được, tôi vĩnh viễn không thể ôm lấy người trong vòng tay của mình, tôi chẳng thể mở lời cất nổi một tiếng gọi, chẳng thể khóc cho thỏa nỗi nhung nhớ. Nhân gian này, ái tình chính là kiếp nạn đau khổ nhất!
Linh hồn của loài hoa, chỉ biết giấu mình trong hoa mà đau khổ. Là một loài hoa vô danh, một loài hoa chỉ mọc ở minh giới, làm gì có ai quan tâm, làm gì có ai biết đến. Không thể khóc, muốn nói lại chẳng thể mở miệng cất nổi thành lời, chuyện đương nhiên nó phải vậy. Xưa nay làm gì có ai chứng kiến hoa khóc, hoa cười, hoa mở miệng gọi tên. Đây vốn dĩ đã là luật, mà đã là luật thì không thể phá vỡ, cũng không thể mạo phạm.
Người đi rồi, chỉ còn lại mình tôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Một Kiếp Hồng Trần2.
Ta Được Kế Thừa Một Hành Tinh3.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương4.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"=====================================
Tôi nhìn theo bóng lưng người rời đi lần nữa, không ngừng gào thét gọi theo bóng hình ấy, nhưng tuyệt nhiên trong không gian hoang vắng u tịch chỉ có sự im lặng đến thê lương. Người chầm chậm bước từng bước đến dòng Vong Xuyên, nâng trên tay bát canh Mạnh Bà, dừng một lát. Mạnh Bà có lẽ vẫn đang dùng những lời nói thường ngày khiến các linh hồn uống canh. Đột nhiên, tôi thấy người quay lại nhìn về hướng này, là nhìn tôi, hay nhìn đá Tam Sinh, hay nhìn thấy một loài hoa lạ kỳ chốn đìu hiu cô quạnh? Tôi ở đây, nhưng người không thấy, làm sao mà thấy được. Người quay lại nhìn tôi rồi, tôi cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện, bây giờ thì uống canh đi, người sẽ nhập vào dòng luân hồi, tình cảm này, tôi sẽ giữ cho riêng mình. Sau đó chẳng nghĩ ngợi nhiều tiến bước lên cầu Nại Hà, cứ vậy mà yên tâm đầu thai chuyển thế, sống một cuộc đời hoàn toàn mới..
Duyên kiếp, cũng chỉ như vậy thôi! Cùng thấy nhau nhưng lại chẳng thể nhận ra nhau.
Hạnh phúc ở chốn này chính là được thấy người vẫn ngày ngày bình an, sống một đời an yên, lòng chẳng vấn vương, không đau khổ ai oán, vậy là đủ rồi. Người ra đi đầu không ngoảnh lại, bóng dáng ấy vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí, trái tim trở về đúng nghĩa, biết yêu, biết hờn giận, biết rung động, "biết yêu anh cả khi chết đi rồi".
Một đời, một kiếp không dời đổi.
Khi con tim vụng dại,
Lỡ hẫng nhịp vì ai
Là nhiều năm sau đó
Sẽ vẫn động lòng hoài..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT