Quay trở về nhà lúc trời đã khuya, sương đêm buông xuống giăng kín khắp ngõ đi lối về, bấy giờ lại khiến đôi vai gầy của người phụ nữ bất giác lạnh giá.
Mạn Viên Hân ngồi một mình ngoài ban công phòng ngủ, do Vương Chính Phàm bị tác dụng phụ của thuốc trị thương nên lúc lên giường cùng với cô không bao lâu thì anh đã ngủ trước.
Dù bề ngoài luôn tỏ ra bình thản, vui vẻ, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn mang nỗi ưu sầu khó tả, khi đến nay chưa tìm được bất cứ thông tin nào của Mạn Triết Hàn thì làm sao cô có thể yên lòng.
Nhìn màn đêm mịt mờ sương gió phía trước cũng giống như con đường đi tìm Mạn Triết Hàn vậy, dù Mạn Viên Hân cô có cố cách mấy cũng mơ hồ không rõ, dẫu cố gắng kìm nén nỗi nhớ thương không để bản thân tuyệt vọng, nhưng lúc này cô vẫn lặng lẽ bật khóc.
Cuộc đời cô thật bất hạnh, khi yêu sai người đã bước sai đường lại còn xa cách đứa con thơ non dại, đến giờ chẳng biết phải tìm nơi đâu. Nỗi đau thân xác sao đau bằng những cơn đau dằn vặt tâm can.
Mạn Triết Hàn, giờ đây mẹ biết đi đâu để tìm con?
Liệu con có còn tồn tại trên cõi đời này nữa hay không?
Càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô chỉ biết đè nén tâm trạng bằng cách nhâm nhi chút rượu cay nồng trên đầu môi, cùng giọt nước mắt mặn đắng nhạt nhòa trên mi.
Bấy giờ, lại có một chiếc áo khoác vừa được choàng lên vai cô gái, khiến Mạn Viên Hân chợt giật mình, khi cô quay lại đã thấy Vương Chính Phàm đang lặng lẽ đứng phía sau, anh nhìn cô với đôi mắt xót xa vô cùng.
Anh chẳng vội nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm người con gái đáng thương ấy vào lòng, đưa bàn tay khẽ vuốt ve tóc cô như âm thầm dỗ dành, sau vài giây Vương Chính Phàm mới nhỏ giọng lên tiếng:
“Anh tin tiểu Hàn nhất định còn sống, chúng ta sẽ tìm được con trở về.”
Giữa dòng đời nghiệt ngã này, Mạn Viên Hân chỉ có mỗi Vương Chính Phàm là chỗ dựa vững chãi, là người cô có thể nương tựa trong những lúc rơi vào hoàn cảnh tồi tệ thế này.
Giá mà ngày đó gặp anh sớm hơn, thì cuộc đời cô có lẽ đã không chông chênh như bây giờ.
Vì để tâm trạng của Mạn Viên Hân tốt hơn, giúp cô tạm quên đi nỗi buồn, nên sáng hôm sau Vương Chính Phàm đã đưa cô trở về biệt thự VV, gặp lại Vương Kỳ An sau bao năm chưa được tương phùng.
Chuyến về này, còn có cả Điền Tư Trúc theo cùng. Vì âu cũng là do Vương Chính Phàm đã mời người ta từ Mỹ về đây, hỗ trợ một tay trong lúc đối mặt với Diệp gia, anh chỉ đề phòng vạn nhất, sợ bản thân chẳng may gặp chuyện bất trắc rồi một mình Mạn Viên Hân sẽ không biết phải làm sao. Nhưng không ngờ là anh lại đoán đúng thật, tuy bị thương nhẹ nhưng ít ra cũng có tài xế đưa vào bệnh viện.
Xe của Vương Chính Phàm vừa dừng trước sảnh chính, dì Manh đã vội chạy ra nghênh đón, bà cung kính cuối đầu chào hỏi khi nhìn thấy từng người họ vừa bước xuống xe:
“Thiếu gia mới về! Chào tiểu thư, chào cậu Điền!”
“Dạ, chào dì!”
Mạn Viên Hân cũng lễ phép cúi đầu chào khi gặp lại người phụ nữ đã tận tụy chăm lo cho cô trong lúc không được tỉnh táo vào những lúc Vương Chính Phàm phải ra ngoài.
Điền Tư Trúc cũng gật đầu đáp lễ. Sau đó, Vương Chính Phàm đã lên tiếng:
“An An có ở nhà không dì?”
“Dạ có, hôm nay chủ nhật nên tiểu thư không có đi làm. Cô ấy hiện đang học nấu ăn trong bếp, để tôi chạy vào trong thông báo với tiểu thư.”
Nói xong, dì Manh liền vội vã quay trở vào trong.
Sau đó, Vương Chính Phàm cũng nắm tay Mạn Viên Hân và cùng Điền Tư Trúc đi vào nhà. Lúc họ vào tới phòng khách thì Vương Kỳ An đã vui vẻ chạy ra.
“Anh hai…”
Cô nàng vui mừng hô lên, lập tức chạy tới ôm chầm lấy Vương Chính Phàm, trong khi vẫn chưa để ý đến cô gái bên cạnh anh.
Dáng vẻ thân thiệt, hoạt bát như ngày nào của cô nàng đều khiến mọi người bật cười. Vương Chính Phàm cũng thế, anh đưa tay xoa đầu cô một cái, rồi nói:
“Lúc anh trở về sau ba năm xa nhà em còn không vui mừng chào đón được như bây giờ. Sao thế, mới vài tháng không gặp đã nhớ anh hai vậy à?”
Lúc này, Vương Kỳ An mới rời khỏi Vương Chính Phàm, đứng đối mặt với anh, lảnh lót trả lời:
“Nhớ sao không. Tưởng anh về sẽ ở nhà chơi với em, ai ngờ được vài hôm đã bỏ lại một tin bận công việc rồi đi biệt tâm tới giờ luôn.”
Nói xong, Vương Kỳ An bấy giờ mới để ý đến cô gái đang bên cạnh ông anh của mình, cô ấy còn đang khoác tay Vương Chính Phàm, mà trong mắt cô, người phụ nữ này lại không ai xa lạ khi đã từng thấy cô ấy đi cùng Diệp Ngôn nhiều lần trước.
Ngay lập tức nét mặt Vương Kỳ An đanh lại, ánh mắt nhìn Mạn Viên Hân tuyệt nhiên không hề thiện cảm. Thậm chí cô còn bước tới gạt tay Viên Hân ra khỏi tay Vương Chính Phàm, sau đó kéo cô ấy ra xa anh hai mình, tiếp đến liền cất lời khó nghe:
“Ai cho cô tiếp cận anh hai tôi hả? Diệp thị phá sản, Diệp Ngôn chết rồi, bây giờ chuyển hướng sang con mồi khác hả? Đúng là đồ phụ nữ lẳng lơ.”
Nghe nhắc đến Diệp Ngôn, Mạn Viên Hân liền nhìn sang Vương Chính Phàm, khẽ hỏi lại:
“Diệp Ngôn chết rồi sao?”
“Ừm, báo vừa đưa tin sáng nay! Bảo bối sẽ không hận anh khi đã ra tay bắn chết tình nhân của em chứ?”
“Đó là do anh ta tự mình gánh lấy, liên quan gì tới chồng em mà hận với trách. Em chỉ sợ anh bị liên lụy rồi dính tới pháp luật thôi.”
Nghe cô nói lời lo lắng, Vương Chính Phàm liền khẽ cười, anh đưa tay ôm eo cô rồi mới nói:
“Chuyện đó bảo bối không cần phải lo, anh đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Vậy em yên tâm rồi!”
Nói xong, Mạn Viên Hân còn kiễng chân hôn lên môi Vương Chính Phàm một cái. Họ hoàn toàn ngó lơ Vương Kỳ An, khiến cô nàng càng thêm hậm hực, một phần vì khó hiểu nên cứ nhíu chặt lông mày.
Cô không đếm xỉa tới Mạn Viên Hân nữa mà chuyển sang Vương Chính Phàm, bắt đầu dò hỏi:
“Anh hai, rốt cuộc chuyện này là sao hả? Sao anh lại giao du với loại phụ nữ không đàng hoàng này chứ? Còn cái chết của Diệp Ngôn, sao lại liên quan tới anh?”
Vương Kỳ An vừa nói xong thì liền bị Vương Chính Phàm cốc đầu một cái, anh nói:
“Nha đầu thối này, em nói xấu chị dâu hơi bị nhiều rồi đấy. Mau xin lỗi đi!”
“Hơ, anh hai đánh em, còn bắt em xin lỗi cô ta là sao? Chị dâu của em chỉ có mỗi chị Hân Hân thôi, còn người phụ nữ này hả, đừng có mơ.”
“Thì cô ấy là Hân Hân đây!”
Vương Chính Phàm thản nhiên đáp, và ngay sau đó Vương Kỳ An đã đơ ra. Nét mặt tuyệt nhiên nào tin tưởng nên liền chuyển mắt nhìn sang Điền Tư Trúc đã ngang nhiên qua sofa ngồi tự bao giờ, cất lời cầu cứu:
“Anh Tư Trúc, anh thông não giúp em đi.”
“Thì anh hai em nói đúng rồi đó, cô ấy là chị dâu Mạn Viên Hân của em đấy. Tại cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi nhan sắc rồi nên em nhận không ra thôi.”
Nghe Điền Tư Trúc xác định xong, Vương Kỳ An mới nhìn sang Mạn Viên Hân với đôi mắt vẫn chưa thể tin tưởng tuyệt đối. Lúc này, Mạn Viên Hân cũng cất lời:
“Là chị thật mà!”
“Chị là chị Hân thật sao?”
“Thật mà, là Mạn Viên Hân của em đây!”
“Nhưng…nhưng sao chị lại phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi dung nhan vậy?”
“Chuyện dài lắm, để từ từ chị kể cho em nghe. Mà hồi nãy chị nghe dì Manh nói em đang học nấu ăn đúng không, vậy để chị vào phụ em rồi kể cho em nghe luôn ha?”
“Vậy mình đi đi chị. Em sắp tò mò chết rồi đây!”
Hí hửng nói xong, Vương Kỳ An liền ôm tay Mạn Viên Hân kéo cô vào bếp.
Giây trước giây sau đã thay đổi thái độ chóng mặt. Anh em họ đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT