Vương Chính Phàm trở lại thành phố thân quen năm nào, nơi chôn nhao cắt rốn của mình sau ba năm phiêu bạt xứ người.
Vừa xuống máy bay, với sự tiêu sái, khí chất phong độ và sắc vóc cao to, lịch lãm của anh đã thu hút không ít ánh mắt nữ nhân.
Dù anh diện nguyên set đồ đen, đôi mắt phượng sắc bén được giấu sau lớp kính râm nhưng vẫn không thể khiến người khác phủ nhận nét đẹp cực kỳ cuốn hút của mình.
Thời gian làm vạn vật thay đổi không ngừng và con người ta cũng trưởng thành theo năm tháng. Nay Vương Chính Phàm quay lại, là lúc anh đã không còn là một nam nhân tầm thường như trước. Và ánh nắng ấm áp trong đôi mắt lẫn con tim giờ đây cũng chẳng còn tồn tại.
Lướt qua biết bao ánh mắt trầm trồ, người đàn ông ấy lên chiếc taxi đã chờ sẵn bên ngoài. Anh lên đường trở về căn nhà quen thuộc năm nào, nơi có cô em gái nhỏ vẫn bao ngày chờ đợi.
- ---------------
Thời gian thấm thoát trôi qua đã hết một ngày tất bật, Vương Kỳ An trở về nhà khi mặt trời khuất bóng từ lâu.
Vẫn là khuôn viên trong ngôi nhà cũ thân yêu, và vẫn là thói quen thuần thục mỗi ngày. Cô lái xe vào gara, sau đó quay trở vào nhà. Vừa đặt chân vào phòng khách đã lớn giọng cất lời:
“Dì Manh ơi, có cơm tối chưa dì? An An đói sắp xỉu rồi…”
“Cơm canh đã hâm đi hâm lại cũng ba lần rồi mà giờ này mới thấy bóng em về tới.”
Một giọng nói trầm ấm tuyệt nhiên quen thuộc vừa trả lời, khiến Vương Kỳ An thoáng sững người. Cô nhìn vào phòng bếp, rồi lại nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai đâu.
Vừa hiếu kì, vừa sợ là tên biến thái nào đó đã đột nhập vào nhà. Vương Kỳ An liền chạy đi tìm cái chổi trong góc, cô dựa theo hướng âm thanh của giọng nói đó, rón rén đi vào bếp.
Trái tim bé nhỏ trong lồng ngực trái của nàng thiếu nữ đang đập thình thịch như sắp rớt ra ngoài. Khi Vương Kỳ An đặt chân vào phòng bếp, cô liền giơ sẵn cái chổi lên khi đã nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Mỗi phút trôi qua cô càng thêm hồi hộp, nhẹ nhàng bước tới, cái chổi trong tay đã sẵn sàng tư thế đánh người bất cứ lúc nào, và khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau chừng hai bước chân thì Vương Kỳ An liền giơ chổi lên cao thêm một chút, sau đó nhắm ngay đầu người đó rồi giáng xuống thật mạnh.
“Cái đồ biến thái này chết đi…”
Vừa tấn công, cô vừa hét lên. Cũng nhờ vậy mà người đàn ông bí ẩn đó lại càng dễ dàng tránh được một đòn.
Anh bắt lấy cái chổi, rồi quay sang nhìn cô em gái của mình bằng đôi mắt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra, trong khi đó Vương Kỳ An thì đã bất động, từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng chỉ trong ba giây ngắn ngủi.
“Anh hai…”
Cô gái phấn khích gọi người anh thân yêu của mình một tiếng thật lớn, sau đó liền nhào tới ôm chầm lấy anh.
Bấy giờ, Vương Chính Phàm chỉ biết trưng ra khuôn mặt yêu chiều, anh quăng cái chổi sang một bên rồi đưa tay xoa xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình, cất lời hờn trách:
“Tiểu nha đầu thối nhà em, người anh này đi có ba năm mà quên luôn giọng của anh rồi à?”.
Lúc này, Vương Kỳ An mới buông anh ra, nhanh nhẹn trả lời:
“Sao anh về mà không báo trước với em? Vả lại giọng nói bây giờ cũng khác hẳn lúc trước nên em không nhận ra là đúng rồi.”
Vương Chính Phàm véo mũi cô một cái, sau đó anh lấy găng tay đeo vào để lấy đĩa cá trong lò vi sống ra ngoài, anh mang ra bàn ăn rồi nói:
“Báo trước với em thì làm sao anh biết An An của bây giờ đã dũng cảm hơn nhiều rồi, còn dám dùng chổi tấn công người khác nữa chứ!”
“Thì em lớn rồi cũng phải biết phòng thân chứ.”
“Chả ai phòng thân bằng cái chổi cả.”
Người đàn ông khinh khỉnh đáp, làm nét mặt vẻ vang của cô nàng chợt tắt lửa.
Lúc này, Vương Chính Phàm đã ngồi vào bàn ăn, nhưng Vương Kỳ An sau khi bĩu môi xong thì lại đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.
“Em không cần tìm. Cô ấy không có ở đây.”
Không cần đợi Vương Kỳ An hỏi thì anh đã chủ động mở lời nói trước, khiến cô không khỏi ngạc nhiên:
“Anh hai không đưa chị ấy về cùng à? Bình thường hai người quấn nhau lắm mà?”
“Anh và cô ấy chia tay rồi.”
Vương Chính Phàm bình thản đáp, anh cũng đã bắt đầu dùng bữa, và thái độ lạnh nhạt của anh khi nhắc đến chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến tâm tình của Vương Kỳ An.
Cô kéo ghế ngồi xuống, sau vài giây im lặng mới khẽ hỏi:
“Có phải chị ấy đã nhớ lại mọi chuyện không? Chị ấy trách anh lợi dụng chị ấy hay sao?”
“Không hợp thì chia tay. Yêu đương mà, sớm họp chóng tan là chuyện bình thường. Em ăn cơm đi, đừng để anh phải hâm lại thức ăn lần thứ tư.”
Từ đầu tới cuối khi nhắc đến Mạn Viên Hân, thái độ của Vương Chính Phàm cực kỳ lạnh lùng. Giọng nói thì trầm thấp, lạnh nhạt, thấy anh như vậy Vương Kỳ An cũng không dám hỏi thêm điều gì, chỉ nhỏ nhẹ trả lời một từ:
“Dạ!”
- ---------------
Cũng lúc này tại một căn hộ nhỏ trong chung cư cao tầng nằm cùng thành phố.
Bên ban công phòng ngủ, một người phụ nữ sở hữu gương mặt xinh đẹp, sắc nước hương trời, ngũ quan tinh xảo, nhưng đôi mắt lại mang nhiều ưu tư khó tả.
Cô cầm trên tay ly rượu và bức ảnh của một đôi tình nhân trẻ, nhưng cô gái trong ảnh lại không phải là cô. Đôi mắt ấy, dán chặt vào khuôn mặt của người đàn ông, và trên đôi môi anh đào tự nhiên lại xuất hiện nụ cười nghẹn ngào.
“Mới đây mà đã trôi qua thêm một năm rồi. Không biết ở nơi đó, anh sống có tốt không? Có còn lưu luyến hay đã hận thù người con gái năm xưa từng gieo cho mình đau khổ?”
Những câu từ được phát ra từ cổ họng của người con gái ấy, nghe sao chua xót vô cùng. Nói xong, cô lại tự mình uống cạn một ly rượu đầy.
Ngày đầu tiên quay trở về quê hương sau ba năm biền biệt tại xứ người chỉ có cô đơn bầu bạn, và màn đêm thê lương phía trước cùng tâm sự bên ly rượu cay nồng.
Một người con gái ôm nhiều tương tư, cùng nỗi hận khó có thể mờ phai. Cô đang nhìn đời với đôi mắt nhạt nhẽo nhẽo, vô thường, và cũng chẳng ai hiểu được những năm qua cô ấy đã trải qua những gì.
Đời này, sao thật nghiệt ngã với một người phụ nữ tầm thường như cô. Chẳng biết đến bao giờ bình yên và hạnh phúc mới mỉm cười bước đến bên cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT