Phòng khách là nơi chẳng có chút riêng tư nào, nhưng bấy giờ lại có một đôi nam nữ đang không ngừng quấn lấy nhau, thậm chí còn trong trạng thái không mảnh vải che thân.
Họ như vậy nhưng chỉ mới bước vào màn mở đầu cho cuộc hoan ái vui vẻ.
Có lẽ do cô say nên quên hết mọi thứ luôn đắn đo, hoặc là muốn gửi gắm chút tâm tình còn lại trao trọn cho anh.
Giữa ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trong phòng, vô tình khắc họa lên thân hình nóng bỏng của một người phụ nữ. Phía dưới cô là cơ thể cường tráng của một đấng nam nhân, anh đang đưa bàn tay của mình nhiệt tình xoa nắn hai quả đào tiên trắng mịn, căng tràn nhựa sống.
"Ưm..."
Mạn Viên Hân khẽ rên kiều suyễn, cô nhấp từng nhịp nhẹ nhàng, vì đêm hôm nay cô là người chiếm thế thượng phong, cô ở kèo trên còn anh nằm dưới. Khi cô đưa đóa hoa của mình đến nghênh đón anh bạn cự long của Vương Chính Phàm, đó là lúc cả hai đã chìm vào sung sướng.
Chiếc bóng cao cao mảnh khảnh đang hiện lên hình cong chữ S, khi cô ấy đang uyển chuyển từng đường ra vào nhịp nhàng không thiếu sót.
Vương Chính Phàm tuy nằm dưới nhưng nét mặt tuyệt nhiên hưng phấn, anh thích sự chủ động của cô. Khi nhìn vào khuôn mặt hăng say hứng tình ấy mà lòng anh chỉ dâng lên hạnh phúc.
Vào việc được tầm mười lăm phút, Mạn Viên Hân đã cảm thấy đuối sức, cô đã ưỡn ẹo dẻo dai đến mỏi cả lưng lẫn đùi, nhưng để lên đến cao trào thì thật là khó khăn hơn so với cô đã nghĩ.
Bấy giờ, cô nàng tạm thời ngừng lại và vẫn để cái thứ dị vật nam tính to lớn kia được ngâm mình giữa dòng mê cung có làn nước ấm áp cuộn vòng xung quanh. Cô nhìn anh, sau đó đưa tay về phía trước như thể đang muốn kéo anh ngồi dậy.
Với sự nhạy bén của mình, Vương Chính Phàm rất nhanh đã hiểu ý. Anh bắt lấy tay cô, sau đó ngồi dậy, một tay đặt phía sau lưng người ấy, tay còn lại tiếp tục vân vê thứ "trái cây" có khả năng làm mê đắm lòng người, phía trên nhanh chóng chiếm trọn hai phiến môi anh đào.
Ngày thu gió lùa qua khe cửa, khẽ lay nhẹ nhàng ánh nến mỏng mảnh điểm tô lên thân hình quyến rũ của hai người đang triền miên không dứt, họ cứ quấn lấy nhau, trao cho nhau những gì ngọt ngào nhất, mặc kệ ngày mai có ra sao thì đêm nay cứ hết mình trước đã.
Nụ hôn trên môi vẫn diễn ra, và bên dưới người con gái ấy lại bắt đầu uyển chuyển hạ thân, đến khi Vương Chính Phàm không còn chịu nổi sự từ tốn này thì anh đã lật ngược tình thế.
Anh ôm người con gái mình yêu nằm xuống sofa, để anh có thể thoải mái quỳ gối trả bài. Đó là lúc cuộc vui này sẽ được đưa đến đỉnh thăng hoa chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi.
Nơi giao thoa được người đàn ông gia tăng tốc độ, tại đóa hoa kiều diễm ấy đang chịu từng đợt tấn công mạnh bạo, đến mức Mạn Viên Hân không thể tiếp tục nụ hôn đang được diễn ra.
Cô bấu lấy tấm lưng trần của anh, móng tay sắc nhọn đang vô tình khiến làn da săn chắc ấy rướm máu, nhưng căn bản chẳng hề hấn gì đến sự sung sức đang căng tràn của một người đàn ông cường trán.
Anh đưa chiến thần của mình thúc vào hang động nhỏ, khiến mật thủy ngày càng rịn ra không thể kiểm soát, những âm thanh nhạy cảm vang lên mỗi lúc càng nhanh trong gian phòng nồng nàn mùi hương tình ái.
"Ưm...Anh...đừng nhanh như vậy được không?"
"Anh không thể, vì pháo đã được châm ngòi rồi em ạ!"
Do đang vận động nên câu từ anh thốt ra không thể đi theo một nhịp nhất định. Nhưng những thứ đã được mặc định phải hoàn thành thì anh vẫn không hề ngừng lại.
Đôi gò má ai đó ửng hồng vì say rượu, nay lại say thêm men tình làm lòng anh say đắm. Những giọt mồ hôi làm bết dính mái tóc mềm đã được bàn tay anh vén sang hai bên, để sau đó anh có thể cúi xuống rồi lại hôn lên môi người mình yêu.
Làn da mịn màng, trắng như hoa tuyết mùa đông đã lấm tấm mồ hôi, nhưng cô chẳng thấy nóng vì có thứ đã chiếm lấy hết thảy tâm trí của cô.
Mỗi lần anh đưa dị vật thúc mạnh vào trong là cả cơ thể của cô lại khẽ rùng mình, hai bên vách thịt non mèm đã sớm bị nước xuân làm cho ướt sũng. Biển ngoài khơi có bọt do sóng, còn nơi đó có bọt do người tình tích cực tạo ra, mỗi khi anh đưa binh lính của mình đâm thẳng vào đối phương là bọt nhân tạo lại xuất hiện càng nhiều, điểm xuyến xung quanh nơi tuyệt vời nhất của một người phụ nữ.
Anh đưa đẩy nhịp nhàng, lưỡi anh càn quét khắp mọi ngóc ngách trong miệng bạn tình đến khi Mạn Viên Hân không còn giữ được hơi thở của mình thì anh mới luyến tiếc rời đi, đến phút cuối vẫn không quên kéo theo sợi chỉ bạc được cấu tạo từ tuyến nước bọt mang vị ngọt của tình yêu.
Vương Chính Phàm bắt đầu chạy nước rút, nhịp điệu đưa đẩy tăng nhanh đến mức Mạn Viên Hân không còn đỡ nổi.
"A...ưm...anh từ từ đã...em...em không được rồi...a..."
Mạn Viên Hân nhắm mắt, cắn môi. Cô vừa rên vừa nỉ non đôi lời nhưng khi dứt câu thì cũng là lúc thủy xuân đã vỡ đê, và sâu trong đáy mê cung được thắp sáng bởi một màn pháo hoa tuyệt sắc. Cứ như vậy cả hai đều lên đến cao trào lần đầu tiên.
Anh rút chiến binh của mình ra ngoài, vậy mà nó vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, nhưng thấy người phụ nữ của mình đã mệt lã người, không ngừng thở hỗn hễnh thì anh lại không đành lòng tiếp tục màn một cảnh hai.
Lúc này, Vương Chính Phàm hạ người nằm nghiêng sang một bên, cạnh Mạn Viên Hân, tay anh vừa nghịch ngợm trêu đùa nhụy hoa hồng bé xíu trên đỉnh đồi, vừa khẽ khàng cất lời:
"Đây là phần thưởng em dành cho anh đó à bảo bối?"
"..." Mạn Viên Hân khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, đôi môi non mềm hơi mỉm cười, sau đó xoay người sang chủ động ôm anh.
"Anh có thích không?"
"Đương nhiên là có, cảm ơn em đã tin tưởng anh!"
Vương Chính Phàm, trong lòng ngập tràn vui sướng, anh cười xong lại hôn lên trán cô một cái thể hiện sự trân trọng tuyệt đối cho người con gái ấy.
Tiếp đến là khoảng lặng chợt ùa về, tuy vậy nhưng mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Anh đang hạnh phúc bao nhiêu thì lòng cô lại càng nặng nề bấy nhiêu.
Bỗng, Mạn Viên Hân trầm giọng lên tiếng:
"Anh à..."
"Anh đây!"
"Nếu một ngày nào đó em đột ngột biến mất thì anh sẽ thế nào? Có vì em mà phát điên không?"
Cô cố tình dành cho anh câu hỏi như nửa thật nửa đùa, vậy mà anh chẳng chút nghi ngờ nào, liền đáp:
"Anh sẽ không phát điên, nếu em rời xa là vì đã hết yêu anh. Đối với anh tình yêu là không thể cưỡng cầu, nhưng anh cũng không bao giờ tha thứ cho người lừa dối mình."
Mạn Viên Hân nghe xong và chỉ có thể gượng gạo mỉm cười.
Có lẽ anh xứng đáng tìm được người khác tốt hơn một người phụ nữ mang vết nhơ đầy tội lỗi như cô. Anh tốt như vậy, cô làm sao xứng!
"Có phải em đang muốn rời xa anh không?"
Vương Chính Phàm điềm nhiên hỏi ngược lại một câu khiến Mạn Viên Hân thoáng giật mình, cô nhanh chóng giấu đi sự lúng túng của mình bằng cách nép sát vào người anh thêm một chút rồi mới nói:
"Sao em có thể hết yêu anh được chứ, nên sẽ không có chuyện em rời xa anh vì điều đó đâu."
Bấy giờ, trên môi người đàn ông mới hiện ra nụ cười an lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT