Cái gì mà khách hàng quan trọng rất cần thiết cho công ty, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của Vương Kỳ An thì từ khi rời khỏi căn phòng ấy cũng là lúc Vương Chính Phàm một đi không trở vào nữa.1
Anh lao ra khỏi quán karaoke như một người mất đi lí trí. Vào chiếc xe sang trọng của mình, Vương Chính Phàm phóng xe nhanh nhất có thể trên làn đường đông đúc.
Lúc này anh lại kết nối điện thoại, gọi cho Vương Kỳ An hỏi thăm tình hình.
[Anh hai...Chị Hân Hân được đưa vào cấp cứu ở bệnh viện F rồi, anh đang ở đâu?]
"Anh đang ngoài đường. Em bình tĩnh đừng sợ, anh sẽ tới đó nhanh thôi."
Kết thúc cuộc gọi, Vương Chính Phàm lại đạp ga tăng tốc, chẳng mấy chốc anh đã tới bệnh viện. Vào khoa ngoại, người đàn ông ấy chạy thẳng đến phòng cấp cứu, nhìn thấy anh tới Vương Kỳ An vội vàng đứng dậy, lúc này còn có hai mẹ con của cậu bé mà Mạn Viên Hân đã bất chấp tất cả để bảo vệ đứa trẻ ấy.
"Anh hai..."
"Cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Anh kêu em ở nhà lo cho cô ấy sao lại để xảy ra cớ sự này vậy hả?"
Vừa tới nơi Vương Chính Phàm đã hỏi nguyên một tràn, trong khi đó Vương Kỳ An vừa sợ bị anh mắng vì dám tự ý đưa Mạn Viên Hân ra ngoài, vừa sợ người con gái ấy xảy ra chuyện gì bất trắc nên đã bật khóc nghẹn ngào.
"Chị ấy chảy nhiều máu lắm, cả khuôn mặt đều là máu...Em...em xin lỗi..."
Vương Kỳ An thật sự không thể bình tĩnh để trả lời những câu hỏi của anh mà chỉ có thể ngậm ngùi thốt lên vài từ xin lỗi, điều đó càng khiến lòng dạ của người đàn ông chẳng được an yên.
Lúc này, mẹ của đứa bé là Kiều Chi đã lên tiếng:
"Cô ấy vì cứu con trai của tôi nên mới gặp chuyện không may, tôi thành thật xin lỗi!"
Bấy giờ, ánh mắt của nam nhân ấy đã trở nên sắc lạnh và chuyển tầm nhìn sang người phụ nữ đứng gần đó.
"Cô nói rõ hơn cho tôi nghe."
"Vừa rồi tôi mãi lo nghe điện thoại trong lúc không để ý đến thằng bé nên tiểu Hàn đã bước ra đường, cũng may có cô ấy kịp thời lao ra cứu con tôi, nếu không..."
"Cô làm mẹ như thế sao? Vì sự lơ là thiếu trách nhiệm của cô mà khiến vợ tôi ra nông nổi này thì hai từ xin lỗi kia có đủ để đền bù không hả?"1
"Oa...huhu..."
Vì quá tức giận sau khi nghe xong cái lí do vớ vẫn của Kiều Chi mà Vương Chính Phàm đã không thể kiềm chế được cảm xúc, anh to tiếng còn trừng mắt phẫn nộ vớ người phụ nữ ấy khiến đứa bé hoảng sợ, bật khóc.
"Chú đó hung dữ quá mẹ ơi, tiểu Hàn sợ... hic..."
Kiều Chi vội bế con trai lên tay, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Tiểu Hàn đừng sợ, là tại mẹ sai nên chú mới nổi giận, chú không có ý xấu đâu con."
Nghe thấy hai từ "tiểu Hàn", Vương Chính Phàm đã đưa mắt nhìn lên đứa trẻ ấy, thấy khuôn mặt bé con lấm lem nước mắt, còn ôm chặt mẹ mình mà lòng anh bất giác nguội lạnh.
Trên đời này sao lại có nhiều điều trùng hợp oái oăm thế chứ? Dường như cái tên "tiểu Hàn" chính là khắc tinh của người phụ nữ ấy, khi năm lần bảy lượt cô vì một cái tên mà đau đớn, khổ sở, tệ nhất là rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh như bây giờ.
"Tôi thành thật xin lỗi anh. Và nhất định chịu trách nhiệm với sự việc này, tiền viện phí mất hết bao nhiêu tôi sẽ chi trả hoàn toàn."
Vương Chính Phàm điềm nhiên nhếch môi cười nhạt:
"Cô giữ số tiền đó về học lại cách làm mẹ, và trách nhiệm của một người mẹ đi. Là mẹ, đừng để người khác phải thay mình bảo vệ con ruột của mình, tệ lắm."
Nói xong, người đàn ông ấy đã bước qua ghế ngồi. Để lại những đôi mắt đỏ hoe nhìn theo, lúc này Vương Kỳ An sau khi bình tĩnh được một chút cũng lên tiếng:
"Chị đưa bé về đi, sau này nhớ trông chừng thằng bé thật tốt. Vì may mắn không có nhiều để đến kịp thời mãi đâu."
"Nhưng..."
"Chị về đi."
"Vậy sáng mai tôi sẽ quay lại sớm."
"Cũng được, giờ chị đưa bé về đi, muộn rồi."
Kiều Chi khẽ gật đầu, sau đó bế đứa con trai nhỏ của mình lặng lẽ rời đi.
Trước cửa phòng cấp cứu giờ chỉ còn lại hai người. Vương Kỳ An cũng biết sâu tận trong lòng Vương Chính Phàm hiện tại đang thế nào, vì một khi anh gục mặt và im lặng thì đó là lúc anh đang cố gắng kiềm chế một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó. Trong hoàn cảnh này chắc thứ anh đang đè nén chính là lo sợ để giữ được tâm thế bình tĩnh.
"Anh hai..."
Và rồi Vương Kỳ An lại nghẹn ngào gọi anh, sau đó bước tới ngồi bên cạnh nắm tay anh, rồi mới vội vàng cất lời giải thích:
"Em xin lỗi, tại em đưa chị ấy ra ngoài nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng khi đó chị ấy cứ nhất quyết đòi đi dạo vì ở nhà buồn chán, chị còn kích động nên em mới buộc lòng thỏa hiệp. Em không cố ý, cũng không muốn chị ấy xảy ra chuyện gì đâu anh hai... Anh đừng giận em..."
Lời nói ngậm ngùi đi cùng nước mắt, khiến người nghe đương nhiên phải mủi lòng và Vương Chính Phàm cũng đã ngẩng mặt lên nhìn cô em gái của mình.
Anh không nói gì cả mà chỉ đưa tay xoa đầu cô một cái.
"Ông trời sẽ không nhẫn tâm với một người tốt như cô ấy."
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng thật tâm lòng anh nào được an yên. Sau đó anh đưa tay tới, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
"Em đừng khóc nữa, mắt sưng lên hết rồi."
"Nhưng em không thể ngừng sợ được, lúc đó chị Hân Hân bị hất văng rất xa, cả người nằm dưới đường, máu chảy nhiều lắm, khi chị được đưa lên xe cấp cứu rồi em mới thấy nửa bên mặt của chị ấy bị thương rất nghiêm trọng, em sợ...hic..."
Nói đến đây, Vương Kỳ An lại không thể nén đi nước mắt, cô quá xúc động nên cứ nghẹn ngào mãi thôi.
Và khi nghe được tình trạng khi đó của cô, Vương Chính Phàm cũng lo lắm chứ, thậm chí còn lo sợ gấp bội lần em gái mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh kéo Vương Kỳ An tựa vào lòng mình, bàn tay đã trở nên lạnh giá khẽ vỗ vỗ bên vai cô ấy.
"Anh nói rồi, cô ấy sẽ không sao hết. Em không được khóc nữa, giờ nói cho anh nghe xem kẻ gây ra tai nạn đã bị bắt giữ chưa?"
"Dạ rồi! Lúc xảy ra tai nạn xong thì hắn ta cũng bất tỉnh trên xe, khi đó người đi đường đến xem mới biết hắn ta say rượu. Đúng là những kẻ gây hại cho xã hội mà."
Nhắc đến chuyện này, Vương Kỳ An không khỏi tức giận và cô cũng đã ngừng khóc. Chỉ có ánh mắt của người đàn ông vẫn tuyệt nhiên nặng nề.
Mỗi một sự việc đều là tạo hóa xây dựng. Nếu đã định là họa sẽ đến thì có tránh thế nào cũng không tránh khỏi. Chỉ mong rằng, may mắn sẽ mỉm cười với cô ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT