Liễu Miên Hạ khụ một tiếng, hỏi Lệ Kiêu: "Cái kia... Ca huynh đâu? Chúng ta không cần đi kính trà cho phụ thân và cha sao?"
Liễu Miên Hạ vốn muốn hỏi phu quân đi đâu rồi, nhưng ngẫm lại Lệ Kiêu cũng là phu quân y bèn thay đổi cách hỏi khác.
Lệ Kiêu nói: "Đại ca đi mời đại phu, ta nghĩ chắc bây giờ đã về."
Lệ Kiêu để Liễu Miên Hạ nằm tốt lại vội vàng chạy ra ngoài. Lúc về quả nhiên đi cùng Lệ Duệ, bên cạnh còn có một ông lão chòm râu hoa râm đi theo.
Lệ Duệ đến bên mép giường nửa ôm Liễu Miên Hạ, nói: "Miên Hạ, đây là Lý đại phu, để đại phu xem thử em có bị thương không."
Nói xong Lệ Duệ liền đem chăn xốc lên, vén vạt áo trong của Liễn Miên Hạ, động tác tự nhiên tách ra hai chân y hướng về phía đại phu.
Liễu Miên Hạ còn chưa kịp ngượng ngùng thì hạ thể đã bại lộ trước mặt người ta.
Liễu Miên Hạ: "..."
Mọi người ở Thiên Sở Quốc quốc đều cởi mở như thế sao?
Tuy rằng tuổi Lý đại phu đã lớn nhưng hắn cũng là một nam nhân! Tính ra hai người bất đồng giới tính, thế mà Lệ Duệ và Lệ Kiêu lại để người khác nhìn bướm nộn phu nhân mình tự nhiên vậy sao? Nhưng Lý đại phu sắc mặt cũng rất nghiêm túc, không có hành vi thất lễ mạo phạm nào.
Liễu Miên Hạ thầm nghĩ, thôi vậy, dân phong Thiên Sở Quốc cởi mở, còn y thì không bằng. Muốn xem thì xem đi, trong mắt bác sĩ không phân nam nữ già trẻ. Huống chi hai vị phu quân của y đều không ngại thì y để ý cái cái gì?
Tiếp theo, Liễu Miên Hạ liền phát hiện suy nghĩ của mình vẫn quá đơn thuần, Lý đại phu quan sát bướm nhỏ y một chút, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hai ngón tay đào một chút thuốc mỡ, động tác nhẹ nhàng thăm hỏi bướm nhỏ y.
"A... Ân..." Liễu Miên Hạ nhíu mày cắn môi, ăn đau kêu lên một tiếng.
Tối hôm qua sử dụng quá độ, bây giờ quả là có chút đau.
Lệ Duệ ôm chặt Liễu Miên Hạ, sủng ái hôn nhẹ trán y, "Đừng sợ, Lý đại phu rất có kinh nghiệm, để ông ấy kiểm tra một chút, rất nhanh sẽ xong."
Lệ Kiêu ở một bên thấp thỏm nói: "Đại phu, ngài nhẹ chút, đừng làm tức phụ ta đau!"
Ngón tay Lý đại phu dò xét bướm nhỏ Liễu Miên Hạ một vòng không lâu lắm liền dừng lại, rút ra khăn tay lau khô, trắng mắt liếc Lệ Kiêu một cái.
"Ngươi trẻ tuổi không biết tiết chế, còn dám kêu lão phu nhẹ chút? Nếu không phải hai ngươi tối hôm qua làm ra chuyện tốt, y làm sao mà đau được?! Nhìn mấy vết trên đùi y xem! Một tên lại một tên không biết đau lòng tức phụ chút nào!"
Hai đùi Liễu Miên Hạ rải rác vết xanh tím, cũng không biết tối hôm qua là bị ai nặn ra.
Lệ Kiêu co rụt cổ, hổ thẹn nhìn Liễu Miên Hạ, không dám lên tiếng.
Hắn lớn như vậy, còn ủy ủy khuất khuất như chó lớn lúng túng phạm sai, Liễu Miên Hạ bật cười, đụng phải bắp đùi run lên, không nhịn được hô nhẹ.
Lệ Duệ vội vàng dỗ dành Liễu Miên Hạ như dỗ trẻ, Lệ Kiêu khẩn trương nói: "Tức phụ, em không được lộn xộn!"
Lý đại phu lấy hộp thuốc từ đáy thùng thuốc, "Bên trong có khả năng đã nứt ra, dùng thuốc này xoa vào, bảy ngày tới không được cùng phòng!"
Lại lấy ra một cái hộp khác, mở nắp lộ ra năm ngọc hành màu đen phẩm chất tốt nằm ngay ngắn bên trong, nói: "Dương vật bình phu ngươi quá lớn, hành phòng sẽ rất vất vả. Dược thế này để ngày thường dùng, ôn dưỡng hoa huyệt. Đây là loại nhỏ nhất, nếu thích ứng được kích cỡ này rồi thì đổi sang cái lớn hơn."
"Nhớ kỹ nhất định phải dùng mỗi ngày! Nếu sau này nạp thêm trắc phu, hoa huyệt lại không bảo dưỡng tốt thì chỉ có ngươi chịu thiệt!"
"Hậu huyệt phía sau cũng chưa làm qua đúng không? Nếu không muốn chịu tội thì cũng dùng dược thế khuếch trương trước đi."
Lý đại phu nói xong lại lấy ra một quyển thẻ tre, dùng đao làm bút khắc chữ: "Theo phương thuốc này đi bốc thuốc, dùng trong ba ngày."
Lệ Duệ đã đắp chăn lên giúp Liễu Miên Hạ, cung kính nhận lấy hộp thuốc với thẻ tre, sau đó đưa Lý đại phu ra cửa.
Lệ Kiêu ghé vào mép giường nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, "Tức phụ, đều do ta không tốt."
Bàn tay hắn to hơn Liễu Miên Hạ rất nhiều, nhìn như người lớn đang nắm tay trẻ con.
Liễu Miên Hạ lắc đầu cười nói: "Không có gì đâu."
Bên má y lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn, mái tóc mềm mại như tơ phủ xuống vai, Lệ Kiêu ngắm y ngây người, lẩm bẩm nói: "Tức phụ, em đẹp quá."
Liễu Miên Hạ lại cười rộ lên, vật dưới háng Lệ Kiêu lập tức cứng đến phát đau, đỉnh áo choàng thành cái lều lớn.
Lệ Duệ tiễn xong đại phu vừa tiến vào đã thấy bộ dáng si mê kia của Lệ Kiêu, đau đầu thở dài.
"Miên Hạ." Hôm nay Lệ Duệ thay một bộ y phục màu trắng, tóc đen buộc lên, một vẻ công tử ngọc thụ lâm phong.
Lệ Duệ ngồi ở mép giường, xin lỗi tiểu phu nhân mới cưới nhà mình: "Thực xin lỗi, trong nhà không có trưởng bối nên có những việc phòng the hai huynh đệ ta đều không biết nên để em chịu khổ rồi. Những điều đại phu nói vừa nãy vốn cha sẽ dạy chúng ta, chỉ là cha chúng ta mất sớm, cho nên ——"
"Nhưng sau này ta sẽ chú ý, sẽ không để em chịu ủy khuất nữa."
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, "Phu quân nói vậy là —— cha đã không còn? Công công* đâu?"
(*cha chồng, để phân biệt phụ thân chồng với cha sinh ra chồng nên mình giữ nguyên.)
Lệ Duệ nói: "Phụ thân năm kia cũng đã tạ thế, bây giờ Lệ gia chỉ còn hai người chúng ta."
Liễu Miên Hạ bừng tỉnh, khó trách y ngủ tới mặt trời lên cao rồi mà cũng không có ai gọi y dậy kính trà nhà chồng.
Lệ Kiêu nắm tay Liễu Miên Hạ vào tay thưởng thức, ngón tay như sứ trắng mềm mềm nộn nộn, bụng tay mượt mà, móng tay cắt gọn chỉnh chỉnh tề tề lộ ra màu hồng phấn khỏe mạnh. Lệ Kiêu lấy tay mình đan vào giữa kẽ hở ngón tay y, nắm lấy xoa bóp chơi đùa, sau đó còn lấy ngón tay y đưa lên miệng ngậm vào.
Lệ Duệ bất đắc dĩ nói: "Nhị đệ!"
"A?" Lệ Kiêu ngây ngốc ngẩng đầu, trên môi còn dính nước bọt sáng loáng lấp lánh.
Liễu Miên Hạ lại không nhịn được nở nụ cười.
Lệ Kiêu vui tươi hớn hở ngây ngô cười nói: "Tức phụ, tay em sinh ra thật đáng yêu!"
Liễu Miên Hạ duỗi tay nắm cằm Lệ Kiêu, nhấp môi cười không nói lời nào.
Lệ Duệ thấy Liễu Miên Hạ không chán ghét đệ đệ ngốc nhà mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật hắn vẫn luôn lo lắng Liễu Miên Hạ ghét bỏ Lệ Kiêu.
Tuy Lệ Kiêu lên đẹp trai, khi không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa mở miệng người ta sẽ phát hiện đầu óc y không được tốt cho lắm.
Lệ Duệ trực tiếp hỏi: "Phu nhân thích nhị đệ sao?"
Liễu Miên Hạ gật gật đầu.
Lệ Duệ lại nói: "Nhị đệ từ nhỏ đã không giống người bình thường. Nói không dễ nghe chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì không. Từ trước đến nay hắn đều như trẻ con, phu nhân thật sự không ngại sao? Phu nhân suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời ta, ta không muốn phu nhân đau lòng, cũng không muốn nhị đệ khổ sở. Có thể bây giờ em không ngại nhưng sau này lại ghét bỏ hắn, không bằng hiện tại liền tách ra."
Làm huynh trưởng, Lệ Duệ tuyệt đối xứng chức.
Liễu Miên Hạ cũng nghiêm mặt nói: "Phu quân đây là làm ta khó xử. Lòng người khó đoán, ít nhất ta bây giờ không chán ghét Lệ Kiêu nhưng cũng không thể cam đoan với huynh cả đời ta sẽ không chán ghét hắn."
"Ta biết huynh muốn nghe ta nói cái gì, nhưng ta không muốn lừa gạt huynh."
Đề tài này nhìn qua có vẻ trầm trọng, nhưng cũng rất lỗi thời.
Liễu Miên Hạ cảm thấy Lệ Duệ không phải là người lỗ mãng như thế, cũng không hiểu tại sao vừa tân hôn một ngày hắn đã hỏi chuyện này.
Lệ Kiêu mặc kệ bọn họ đang nói gì, chính hắn một mình nắm tay Miên Hạ chơi tới vui quên trời đất.
Lệ Duệ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: "Phu nhân, nếu em đã nói như thế thì ta cũng muốn nói một số việc cho rõ ràng. Nghe xong em muốn đi hay ở lại, ta sẽ không ép buộc."
Liễu Miên Hạ hơi hơi kinh ngạc, nhăn mày, Lệ Duệ nói như vậy là có ý gì?
Vừa mới kết hôn chưa bao lâu, phu quân đã bàn chuyện đi hay ở. Cần người onl trả lời gấp!
Không phải hai huynh đệ bọn họ trăm phương ngàn kế muốn cưới y sao?
Làm sao mới cưới một hôm đã không hài lòng? Online chờ!!
Liễu Miên Hạ thầm nghĩ, vì y không hứa hẹn thích Lệ Kiêu cả đời nên Lệ Duệ mới không hài lòng hả?
Nếu thật là vì chuyện này, y đi là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT