Đàm Nhu Nhi hoàn toàn bị mặt dày của Lâu Vĩnh đè ép rồi… Đến bước này rồi còn hỏi có thể vào được không. Nếu cô nói không được thì hắn sẽ dừng lại sao? Không cần hỏi thì cô cũng đã có câu trả lời cho riêng mình.
Nhưng chỉ cần cô không mở miệng trả lời, hắn vẫn sẽ dùng đôi mắt xanh ngọc tràn ngập sự chờ mong nhìn chằm chằm cô, Nhu Nhi không thể làm gì hơn ngoài nhắm chặt mắt, khó khăn gật đầu.
Nhận được đáp án như mong muốn, Lâu Vĩnh cười cười, lại hôn lên cánh môi ửng đỏ của cô bé, hai tay đã trượt xuống phần xương chậu, nâng thân thể mảnh khảnh của Nhu Nhi lên. Ngay tại thời điểm Nhu Nhi đang bị hôn đến mơ màng thì ở phía dưới, Lâu Vĩnh bắt đầu đem nơi đó từ từ đi vào, cho đến khi chạm tới vách màng mỏng, hắn có chút khựng lại. Đầu lưỡi di chuyển tới vành tai của cô, yếu hầu lên xuống khẽ thủ thỉ:
“Đau cứ cắn anh nhé.”
Bên tai ong ong không nghe rõ, nhưng hắn cũng không định để cô kịp phản ứng lại với câu nói kia, giây tiếp theo đã thẳng lưng, xuyên qua tấm màng mỏng, một đường thẳng tới nơi sâu nhất của cô. Đồ vật to lớn cảm thụ được ấm áp trơn trượt của nơi kia mang lại, lần đầu tiên nhận được khoái cảm tuyệt diệu như vậy, Lâu Vĩnh suýt chút nữa đã không nhịn được mà bắn ra.
May mắn hắn vẫn kịp kìm lại cảm giác kia, nếu không thì sẽ trở thành đêm đáng xấu hổ mất.
Đàm Nhu Nhi cũng không khá khẩm hơn là mấy, cơn đau khi bị phá mất tấm màng kia vẫn còn dai dẳng không dứt khiến cô khóc thành tiếng. Nhưng tiếng khóc của cô lúc này không khác gì một con mèo nhỏ làm nũng. Và không như ý rằng, chính tiếng khóc nhỏ kia là liều thuốc kích thích hiệu quả nhất đối với người đàn ông đang phải kiềm chế cơ thể đến đổ mồ hôi lạnh kia.
Lâu Vĩnh mím môi, hắn còn định cho cô thêm ít thời gian để có thể thích ứng được nơi đó của mình, bất quá lúc này hắn nghĩ rằng đến cả lý trí của mình hắn cũng khó mà giữ được. Trong đầu lúc này vang vảng là âm thanh dụ hoặc làm cô… Làm đến khi cô không thể khóc nữa… Giọng nói khàn khàn bị dục hỏa chi phối phát ra mị hoặc đến lạ thường:
“Xin lỗi… Bé con…”
Ngay sau đó là âm thanh da thịt va chạm vang rộng khắp căn phòng, thật lâu sau vẫn không dứt…
Người con gái nằm trên giường, cơ thể được phủ lên một màu hồng nhạt trong vô cùng đẹp mắt, mái tóc đen tuyền rối tung lên, một vài lọn tóc còn dính phải nước mắt mà dán chặt vào bên má cô nàng. Đôi mắt mông lung không có tiêu cự, chỉ có thể nhìn về phía trước, trong đôi mắt ánh nước kia đang phản chiếu bóng hình của người đàn ông đang mỉm cười.
“Dừng… Dừng đ-được không?” - Đàm Nhu Nhi cũng không biết là lần thứ bao nhiêu cô nói câu này rồi, đồng hồ ở cạnh bàn đã nhảy sang số 2. Hai giờ sáng… Hắn đã làm cô 3 tiếng rồi… Không phải hắn trúng thuốc sao… Nhưng vì sao cô cảm thấy mình mới là người bị trúng thuốc chứ.
Ga giường lúc này đã nhầy nhụa không ít thứ nước khó nói, nơi riêng tư bị hắn ra vào đến mất cảm giác. Thứ cô có thể nhận biết được chính là thứ kia của hắn ấy vậy lại lớn thêm một vòng, khiến nơi kia của cô vừa tê dại vừa trướng vô cùng.
Nhưng có vẻ người đàn ông kia vẫn còn vô cùng sung sức, không biết mệt mỏi mà tiếp tục cày cấy bên trong. Đàm Nhu Nhi qua một hồi lăn lộn tiếp theo kia, cơ thể không chịu được nữa mà đạt đến cao trào. Ngay sau đó, mệt mỏi và buồn ngủ cuốn lấy tâm trí, cô lập tức thiếp đi.
Mà người đàn ông khi nhìn thấy cô nhắm mắt có chút lo lắng, nhưng khi biết cô chỉ đang ngủ thì khẽ thở phào. Ra vào thêm vài lần nữa hắn mới thả lỏng cơ thể mà đem thứ kia rót đầy vào bên trong cô.
Sau tất cả, Lâu Vĩnh dần dần thu hồi con dã thú trong người lại, ôm chặt Đàm Nhu Nhi đã thiếp đi, trên môi câu lên nụ cười mãn nguyện.
Ôm cô vào nhà tắm, rửa sạch cơ thể cho cô, chỉ còn dư lại những dấu hôn đỏ chói trên làn da của bé con. Lâu Vĩnh nhìn chằm chằm vào những dấu hôn kia, dưới lớp mi dày là tia dục vọng bắt đầu sáng lên. Hắn biết bản thân không thể dày vò cô nhiều thêm nữa, chỉ có thể cúi người xuống hôn lên những dấu ấn đỏ ửng như đang đánh dấu chủ quyền.
Mò mẫn ga giường mới thay cho cái ga giường đã bị hắn cùng cô làm bẩn, Lâu Vĩnh đặt Đàm Nhu Nhi lên giường, đắp chăn lại cho cô, sau đó mới quay ngược trở lại nhà tắm, bật vòi nước lạnh lên, áp chế dụng vọng vừa bị cô vô tình đốt lên lần nữa.
Thật lâu sau đó, Lâu Vĩnh mới quay về giường, bé con của hắn lúc này đã hoàn toàn chìm vào mộng đẹp. Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, đem cơ thể nhỏ bé kia áp vào vòng ngực của mình, cảm thụ từng hơi thở đều đặn của cô phả vào người. Lâu Vĩnh không nhịn được mà khẽ cười, thấp giọng thủ thỉ với người trong lòng.
“Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ, bé con của anh.”
…
Cực hình với tui trời ơi… Run cả tay rồi. Viết xong không dám đọc lại, không dám check chính tả… chắc chắn lủng củng lắm nhưng hãy thứ lỗi cho tui huhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT