Còn chưa kịp nổi giận, Tạ Dư Trì thoáng thấy hồng mang không chút khách khí trong mắt Sùng Linh, thầm than trong lòng: Cái người này không biết nương tay chút nào!
Tạ Dư Trì dán Phù Phi Hành bay lên không trung không chút do dự, đôi cánh trong suốt dang rộng sau lưng khiến cho khán phòng dậy sóng.
"Phù Phi Hành..." Lâu Cư An lẩm bẩm nhìn Tạ Dư Trì đang cầm kiếm trên không trung.
"Cô nghĩ ai sẽ thắng?"
"Phù Chú Sư quá non nớt." Lâu Cư An cười nhẹ: "Năng lực thực chiến rất kém, đặc biệt là đánh 1vs1... Cô ấy không biết dùng kiếm."
"Vậy là Phù Chú Sư sẽ thua sao?"
"Không." Lâu Cư An lắc đầu, lộ ra nụ cười hứng thú, "Cô ấy nhất định sẽ có biện pháp khác."
...
"Sùng Linh, đến lúc chúng ta kết thúc rồi chứ?" Tạ Dư Trì né tránh đao của Sùng Linh mấy lần, đắc ý nói: "Dù sao chị cũng không đánh tới em được, lãng phí thời gian biết bao?"
Tuy nhiên, Sùng Linh chỉ cười cười, đột nhiên, Tạ Dư Trì thấy Sùng Linh di chuyển cực kỳ nhanh chóng, đâm mạnh trường đao xuống đất, mũi chân giẫm lên chuôi đao, cô dùng hết sức nhảy lên không trung, dùng chân còn lại móc chuôi đao lên, xoay người cầm lấy trường đao chuẩn bị hất bay đi, đồng thời tiến về phía Tạ Dư Trì.
"Vl?!" Còn có loại thao tác quái quỷ này?!!! Nội tâm Tạ Dư Trì đã không thể diễn tả bằng lời nữa, nàng vội vàng giơ thanh trường kiếm của mình lên chặn lưỡi đao, bị một lực rất lớn đánh bật ra, nàng ngã xuống mép lôi đài, suýt nữa đã bị hất văng ra ngoài dừng cuộc chơi!
"Shh..." Tạ Dư Trì đau đến nhe răng trợn mắt, nàng còn chưa kịp cảm khái đã thấy Sùng Linh lao tới, xung quanh người phụ nữ nổi lên một làn sương đỏ, đôi mắt đỏ tươi lóe lên vẻ phấn khích và điên cuồng...
Một tên biến thái.
Tạ Dư Trì khẽ cắn môi, sử dụng kỹ năng tàn hình.
Ngay lập tức, cả người nàng, bao gồm cả hơi thở, hoàn toàn biến mất.
Khán phòng ồ lên phấn khích.
Sùng Linh đột nhiên dừng lại tại chỗ, tất nhiên cô biết Tạ Dư Trì có kỹ năng tàng hình, và... Cũng biết rõ thời gian của kỹ năng này là rất hạn chế, sau khi nó kết thúc, sẽ có tác dụng phụ trí mạng.
Nói cách khác, vô luận kết quả như thế nào, trận thi đấu này nhất định sẽ kết thúc sau 5 phút.
Nhất thời yên tĩnh.
"Choang"
Sùng Linh đột nhiên vung đao, kết quả lại làm vỡ một bình nước khoáng?
Ngay lúc nước bắn ra, Sùng Linh đột nhiên xoay người trở về phòng thủ, nhưng sau lưng chợt lạnh, cô nghe thấy giọng nói đắc ý của Tạ Dư Trì, "Chị thua rồi!"
"Đầu cơ trục lợi." Mặc dù Sùng Linh nói như vậy, nhưng cô lại thu trường đao, tay kia nắm lấy cánh tay của Tạ Dư Trì, trực tiếp mang nàng xuống đài rời đi.
Chỉ có kẻ ngốc mới để tác dụng phụ của kỹ năng này của Tạ Dư Trì phơi bày ra trước mắt bao người.
Khi Tạ Dư Trì xụi lơ nằm trên ghế sô pha không thể di chuyển do tác dụng phụ, nàng thấy Thanh Hòa hung dữ nhìn vào mắt Sùng Linh, đảm bảo rằng tia đỏ tươi cuối cùng trong mắt Sùng Linh đã tan biến, trở lại màu xanh thẳm ban đầu trước đó mới buông tay ra.
"Sau này còn dám phát cuồng như thế này nữa không? Hử?" Thanh Hòa nhéo cằm Sùng Linh hung hăng hôn lên, cắn môi Sùng Linh một cái. Sùng Linh không khó chịu mà còn cười đáp lại nụ hôn cho đến khi máu chảy xuống khóe miệng mình, cô mới giơ tay lên lau nó.
"Quá phấn khích." Cô nói, "Không ngờ sẽ có biến cố khi chiến đấu với Tạ Dư Trì."
Tạ Dư Trì:??!
Tạ Dư Trì tức giận đến ngứa răng, nhưng nàng vẫn xụi lơ không thể cử động... Ờm, hình như nàng đã quên gì đó?
『 Ngài nói rất nhanh sẽ đi tìm Thuật Dung. 』
!!!
Tạ Dư Trì giật mình một cái, liếc nhìn đồng hồ liên lạc theo phản xạ có điều kiện, khuôn mặt nàng tái nhợt khi nhìn thời gian...
Hừm, Thuật Dung trầm mê cải tiến, có lẽ cô sẽ không nhớ rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ Thuật Dung đã quên nàng? Tạ Dư Trì tự an ủi mình, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, Thanh Hòa sợ đến mức run lên, đang hôn Sùng Linh lại vô tình cắn cô thêm một cái nữa.
"... Đau." Sùng Linh thấp giọng nói, "Em phải bồi thường chị."
Thanh Hòa liếc cô một cái, thấy Thuật Dung đang đi về phía Tạ Dư Trì với khuôn mặt lạnh lùng.
"Dùng tàng hình?"
Đầu Tạ Dư Trì có chút cứng ngắc, nàng máy móc gật gật đầu, bị sự lạnh lẽo trên người Thuật Dung làm cho sợ tới mức rụt cổ lại.
"Sùng Linh rất phấn khích khi có được vũ khí mới, cậu lại không ở đây, vì vậy chị ấy đã mời Tạ Dư Trì đấu một trận." Thanh Hòa giải thích một chút, nhưng vẻ mặt của Thuật Dung không có gì thay đổi. Cô nhún vai, ném cho Tạ Dư Trì một ánh mắt thương mà không giúp gì được.
『 Ký chủ ngu ngốc. 』 Hệ thống trào phúng không chút khách khí. Sao nó lại tìm Tạ Dư Trì chứ? Có một hệ thống bàn tay vàng ưu tú tuyệt vời như vậy mà còn bị ăn hành như thế kia? Rõ ràng những ký chủ khác khi gặp hệ thống của mình đều sẽ đi tới đỉnh cao sinh mệnh, sao đến lượt nó có ký chủ thì gặp phải người vừa nghèo vừa yếu đến như vậy?
"Lần sau đừng dùng kỹ năng có tác dụng phụ này." Thuật Dung nói, "Chỉ là luận bàn mà thôi, không phải quyết đấu sinh tử."
"... Vâng." Tạ Dư Trì yếu ớt trả lời.
"Hơn nữa, nơi này là địa bàn của người khác." Thuật Dung lạnh lùng lau tro bụi trên mặt Tạ Dư Trì, động tác nhu hòa, "Đừng bao giờ phơi bày át chủ bài của mình cho người khác thấy."
"Em biết, là em quá bốc đồng, ai bảo Sùng Linh như vậy..." Tạ Dư Trì uất ức, "Em là 5 Sao mà không thể đánh bại chị ấy, thật mất mặt."
"Cố gắng rèn luyện cận chiến một chút, kiếm pháp ——" Thuật Dung thở dài, "Chị sẽ nghĩ biện pháp."
『 Chỉ cần 150 tích phân! Mang kiếm pháp về nhà! Cá mặn chuyển mình chỉ trong một giây! 』
Vậy nếu vẫn không thể đánh bại Sùng Linh thì sao?
『 Vậy thì điều đó có nghĩa là ngài vẫn là một con cá mặn cho dù có xoay đi lật lại. 』 Hệ thống thẳng thừng trả lời, 『 Hoặc là ký chủ sẽ dính chảo. 』
Tạ Dư Trì:!!!
Giận!
Đây là thái độ của một hệ thống muốn đẩy mạnh tiêu thụ kiếm pháp nên có sao?
『 Dù sao thì ký chủ ngài cũng không đủ tích phân. 』Hệ thống nói hợp tình hợp lý.
Tích phân: 115
Điểm kỹ năng: 1
Nhìn màn hình xanh đột nhiên xuất hiện, trái tim Tạ Dư Trì tan nát. Nàng biết mình nghèo! Hệ thống không cần hiển thị rõ ràng như vậy đâu! Oa! Rất giận dữ! Quả là một hệ thống giả!
"Như thế nào?" Thuật Dung buồn cười nhìn biểu tình của Tạ Dư Trì thay đổi, cuối cùng tức giận biến thành một cái bánh bao.
"Hệ thống chế giễu em không có tích phân..." Tạ Dư Trì cảm thấy tủi thân, sống không còn gì luyến tiếc.
Có lẽ nàng là ký chủ nghèo túng nhất trước nay chưa từng có.
『 Ký chủ, ngài còn có tự mình biết sao? 』
Tạ Dư Trì: Đau lòng đến không thở nổi!
"Chị còn có chút chưa làm xong, trở về?" Thuật Dung dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi Tạ Dư Trì, thấp giọng nói.
"Ừm ừm." Nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Thuật Dung, trái tim Tạ Dư Trì như nổ tung, nàng hạnh phúc đến mức quên mất hệ thống ngu ngốc.
『... 』
Chờ đến lúc trực thăng cải tiến xong đã là 2 ngày sau. Trong khoảng thời gian này, Lâu Cư An có muốn tìm Tạ Dư Trì nói chuyện, nhưng đều bị Thuật Dung chặn lại từ chối. Tạ Dư Trì thời thời khắc khắc dính dính với Thuật Dung, Lâu Cư An thật sự không có cách gặp riêng nàng.
Đối với điều này, Trần Dật Chi tỏ vẻ bất lực, ai bảo ngay từ đầu căn cứ trưởng của anh ta đã nhiệt tình với Tạ Dư Trì đến vậy, bây giờ thì sao? Làm cho Thuật Dung hiểu lầm, gặp nhau một cái cũng khó.
"Ai biết Thuật Dung bao che đến vậy." Lâu Cư An trợn tròn mắt, không thể hiểu. Rõ ràng khi thấy Thuật Dung lúc trước mạt thế, cô vẫn là một khối băng vạn năm không coi ai ra gì, cả ngày chỉ biết nghiên cứu và thử nghiệm. Ai biết đột nhiên lại có bạn gái?
Không phải nhà nghiên cứu sẽ cô độc cả đời sao? Giống như vị tiến sĩ kia? Đã đến tuổi đó rồi vẫn còn phấn đấu nghiên cứu khoa học, ngay cả khi mạt thế sắp đến vẫn làm việc chăm chỉ ở tuyến đầu, nỗ lực nghiên cứu và thử nghiệm nhiều thứ, nói muốn cứu thế giới... Nghĩ đến đây, Lâu Cư An cau mày, mặc dù tiến sĩ là người chính nghĩa, nhưng những người mà ông ấy tin tưởng chưa chắc muốn ông ấy kết thúc mạt thế, cứu thế giới.
Nhưng những thứ này đã vượt quá phạm vi quan tâm của cô, cho nên cô không cần lo lắng. Lâu Cư An không có tham vọng lớn đến như vậy, cô chỉ cần bảo vệ căn cứ E và chăm sóc nó thật tốt là được, dọn sạch rác rưởi và để lại những người đáng ở lại. Để căn cứ E không bị bất kỳ ai xâm chiếm hay hạn chế, nhưng cũng sẽ không kết minh với bất kỳ bên nào, làm một lực lượng trung lập ổn định.
"Đóng gói tinh hạch 4 Sao gửi cho Thuật Dung, đổi lấy phù chú 4 Sao."
Lâu Cư An không tin mình đã tặng tinh hạch như vậy mà Thuật Dung còn sẽ từ chối không cho cô gặp Phù Chú Sư một chút!
Tuy nhiên, Thuật Dung thực sự đã làm vậy, cô mang một túi tinh hạch 4 Sao tặng cho Thuật Dung, Thuật Dung mở cửa nhận lấy, nhưng Lâu Cư An còn chưa kịp bước vào, Thuật Dung đã đóng cửa lại. Cô đứng ngoài cửa ngẩn người hai giây, quay đầu lại liền thấy Trần Dật Chi đang nghẹn cười.
"Anh, lát nữa đi sân huấn luyện với tôi."
Sắc mặt Trần Dật Chi suy sụp, cười không nổi nữa. "Cư An?"
Lâu Cư An khịt mũi một cái, cửa lại được mở ra, cô nhìn Thuật Dung đẩy chiếc kính gọng đen, đưa cho cô một xấp phù chú, "4 Sao, cô đếm đi."
"Ồ hô, tôi tất nhiên là tin tưởng các cô rồi." Lâu Cư An vừa nói vừa nhìn vào trong. Nhưng Thuật Dung vẫn bình tĩnh, hoàn toàn chặn tầm nhìn của cô.
Lâu Cư An:...
"Đã như vậy, mời cô trở về. Ngày mai chúng tôi sẽ đi." Vừa đóng cửa lại, Thuật Dung vẫn không quên nói với Lâu Cư An sự thật các nàng sẽ rời đi.
"Hả? Nhanh vậy sao?" Lâu Cư An ngẩn ra, trong nháy mắt Thuật Dung đóng cửa lần thứ hai, cô nghiến răng nghiến lợi nghe thấy Trần Dật Chi không nhịn được phụt cười.
Ha, ha.
"Trần Dật Chi, anh đã quên rốt cuộc ai mới là căn cứ trưởng sao? Cùng tôi đi sân đối luyện!"
Trần Dật Chi:...
Đừng đoán tâm tư của phụ nữ.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
"Nếu cô vẫn cần kim loại hoặc muốn trao đổi tài nguyên, có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào." Lâu Cư An bắt tay với Thuật Dung, cười nhẹ nói, một bên chớp chớp mắt với Tạ Dư Trì phía sau Thuật Dung, mắt phượng sáng rực.
"Nhất định." Thuật Dung lãnh đạm cong cong khóe miệng, cô buông tay ra, một giây trước khi lên xe bọc thép đột nhiên dừng lại, quay đầu cười nói: "Tốt hơn hết là Lâu căn cứ trưởng nên kiểm kê lại tài nguyên hiện có đi."
"Ha?"
Lâu Cư An ngẩn ra, thấy cả nhóm nhanh chóng lên xe, lái xe rời khỏi căn cứ E nhanh như chớp.
"Trần Dật Chi!!! ——"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT