"Em tỉnh rồi sao?" Tạ Dư Trì vừa mới tỉnh lại, hơi động một chút liền nghe thấy giọng nói của Thuật Dung vang lên bên tai. Nàng còn chưa nói gì, đã bị cho uống một lọ thuốc.

"Ưm..." Đầu Tạ Dư Trì còn có chút choáng váng, nàng khó chịu rên rỉ một tiếng, dụi dụi mắt nhìn chung quanh...

Đây là, hầm trú ẩn?

"Em đã hôn mê một ngày rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Thuật Dung nhéo nhéo vành tai Tạ Dư Trì, thở phào nhẹ nhõm, "Chị quên mất sau khi phá hủy nguồn điện của con rối máy sẽ có một dòng điện cao áp truyền ra. Là lỗi của chị."

Dòng điện cao áp...? Có vẻ là vậy, nhưng tại sao Tạ Dư Trì chỉ bị tê liệt... Ủa, hệ thống? Từ từ! Hệ thống?!

Tạ Dư Trì đột nhiên nhớ tới hệ thống có nói trừ tích phân gì đó?!

『 50 tích phân đổi tính mạng cho ký chủ, không phải ký chủ nên khen bổn hệ thống biết tùy cơ ứng biến sao? 』

... Cảm ơn mi. Mặc dù Tạ Dư Trì có chút đau lòng nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Mặc dù tích phân rất quan trọng, nhưng hệ thống đã cứu mạng nàng và chỉ trừ 50 tích phân, điều này rất săn sóc.

『 Ha, ngài chỉ có tổng cộng 54, bổn hệ thống không trừ 50 chẳng lẽ có thể trừ 100 à? 』

Tạ Dư Trì:... Đau lòng đến không thở nổi!

Tạ Dư Trì bình tĩnh lại, đoán chừng là do thuốc phát huy tác dụng, Thuật Dung đỡ nàng đứng lên, nàng nghiêm mặt nói: "Dường như chị rất quen thuộc với con rối máy!"

"Ừm, chị đã từng tham gia thiết kế." Thuật Dung rất thẳng thắn thừa nhận, cô nhìn thoáng qua Thanh Hòa, nhỏ giọng nói: "Ở tổ chức trước đây, chị đã cùng tiến sĩ nghiên cứu chế tạo và ứng dụng máy móc thông minh."

"Đúng vậy, lúc đó lão nương vẫn còn là sát thủ chạy khắp nơi giết người kiếm tiền, mỗi ngày đều mệt muốn chết, làm đủ loại nhiệm vụ, bán mạng cho cái tổ chức ngu xuẩn kia, phi!" Thanh Hòa phỉ nhổ, bây giờ cô ấy và Thuật Dung đã tự lập căn cứ, nghĩ đến cuộc sống kinh tâm động phách trước đây vẫn không nhịn được oán giận. Khi đó, Thuật Dung theo tiến sĩ nghiên cứu những thứ mà cô cảm thấy hứng thú. Ký ức đó đối với Thuật Dung vẫn còn rất tốt, nhưng Thanh Hòa thì khác. Cô ấy kiếm cơm trên mũi đao mỗi ngày, bây giờ cô ấy rất khó chịu khi nghe những điều liên quan đến tổ chức đó.

"Không phải cậu đã trở thành lão đại sao?" Thuật Dung liếc Thanh Hòa mắt một cái, "Cậu không thích sao?"

"... Khụ, đó là vinh dự mà lão nương bán mạng đổi lấy!" Thanh Hòa bị sặc, cô trợn mắt dỗi trở về, ôm Barrett dựa vào Sùng Linh, không muốn nói chuyện nữa.

"Đi trước đi, trên đường chị chậm rãi nói với em." Thuật Dung dựa sát vào Tạ Dư Trì, khóe miệng cọ cọ vành tai Tạ Dư Trì, nhẹ giọng nói: "Nhé?"

"... Dạ." Tai Tạ Dư Trì không tiền đồ đỏ bừng, cúi đầu thấp giọng trả lời.

...

Lần nữa rời đi hầm trú ẩn, chia tay những người sống sót, Sùng Linh ngồi vào ghế lái, biếng nhác điều khiển xe, thỉnh thoảng nhìn Thanh Hòa đang gác tay ra ngoài cửa sổ hút thuốc.

Thuật Dung ngồi ở phía sau với Tạ Dư Trì, mười ngón đan vào nhau nhỏ giọng giải thích.

"Trong khoảng thời gian chị học tập với tiến sĩ, ngoại trừ nghiên cứu các thành phần thực vật các loại, tiến sĩ còn có một dự án về người máy thông minh." Thuật Dung thấp giọng nói, "Trừ người máy thông minh phục vụ con người ra, chúng cũng được sử dụng trong chiến tranh."

"Em có biết Ba điều luật của người máy không? Người máy không được làm tổn thương con người và không được làm gì khi con người bị thương. Người máy phải tuân theo mọi mệnh lệnh của con người, trừ trường hợp mệnh lệnh đó mâu thuẫn với luật đầu tiên. Người máy phải bảo vệ sự an toàn của chính nó, nhưng không được mâu thuẫn với điều luật thứ nhất và luật thứ hai."

"Tiến sĩ thiết kế, nó được sử dụng trong chiến tranh, không có luật. Ban đầu, chế độ điều khiển nhân tạo và chế độ phòng thủ tự động đã được thiết lập. Trong chế độ phòng thủ tự động, có khả năng xảy ra nổ và mất kiểm soát, vì vậy bọn chị đã thiết lập điểm yếu của nó ở phần thứ ba từ dưới lên theo thang chia cơ thể thành mười phần, nơi đó nối nguồn cung cấp năng lượng tổng thể. Để tránh mọi người tấn công bậy bạ, chỉ cần nó bị hỏng, tất cả năng lượng sẽ được chuyển thành dòng điện cao áp và giải phóng ngay lập tức, vì vậy cần có các công cụ riêng để phá hủy nó." Thuật Dung nhịn không dược hôn hôn lên trán Tạ Dư Trì, "Là chị sơ suất."

"Không sao, đó, là chuyện đã lâu như vậy, sao em có thể trách chị chứ!" Tạ Dư Trì vội vàng an ủi Thuật Dung, tâm tình cô rất thấp, tim Tạ Dư Trì không khỏi cũng siết theo. "Con rối máy đó bây giờ ở đâu? Chị đã phân giải nó rồi?" Tạ Dư Trì vụng về thay đổi chủ đề, không muốn để Thuật Dung cảm thấy áy náy.

"Trong đồng hồ, sau khi trở về sẽ nghiên cứu thành phần kim loại một chút." Thuật Dung dùng cằm cọ tóc Tạ Dư Trì, khép hờ hai mắt, "Em không sao là được."

"Em đương nhiên sẽ không sao, chị không cần lo lắng cho em. Thử nghĩ xem, khi em còn là một người bình thường còn không bị tang thi 2 Sao giết, huống chi bây giờ?" Tạ Dư Trì ngẩng đầu lên muốn hôn cằm cô để an ủi, kết quả lại đột nhiên va vào cằm Thuật Dung, nàng hốt hoảng ngồi dậy, "Chị không sao chứ? Có đau không —— Ưm?" Thuật Dung lập tức ấn nàng vào lưng ghế sau, cúi đầu hôn nàng thật sâu, ôm chặt lấy nàng giam cầm trong lòng mình, như muốn bóp nát xương thịt nàng, từng chút từng chút hòa vào cơ thể bản thân. Cảm giác này có chút điên cuồng, sức lực của Thuật Dung làm Tạ Dư Trì không thể không nghĩ như vậy.

Đầu lưỡi bị người phụ nữ cắn phá, đau đến Tạ Dư Trì tràn ra nước mắt, nàng đấm đấm sau lưng Thuật Dung một chút, người này mới từ từ buông ra, sau đó cúi đầu hôn lên mắt và vàng tai nàng, rất ngứa.

"Sẽ không." Thuật Dung nói, "Sẽ không có lần sau."

"Thực sự không sao mà..." Tạ Dư Trì còn chưa nói xong đã nghe thấy Thanh Hòa ở hàng ghế trước "Chậc chậc" mấy tiếng, mặt nàng đỏ bừng. Má ơi, chẳng lẽ vừa rồi đã bị nhìn hết rồi sao?

"Thuật Dung cái khối băng muộn tao này, không ngờ lại nhiệt tình đến như vậy. Hại mình trước giờ còn cho rằng cậu bị bệnh lãnh cảm nữa chứ." Thanh Hòa nói bâng quơ, phỉ nhổ với Tạ Dư Trì, nhẹ giọng nói, "Em đó, sao lại không sao cho được? Nếu không phải lúc đó Thuật Dung phát hiện tim em vẫn còn đập, không biết hiện tại cậu ấy đã xảy ra chuyện gì. Người này ôm em không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm em trông coi em, thỉnh thoảng sờ mặt em thăm dò hơi thở, cả người đều si ngốc."

"Câm miệng." Sắc mặt Thuật Dung rất khó coi, lạnh giọng quát ngăn lại.

"Cậu ấy tự trách mình thì cứ để cậu ấy tự trách mình đi. Vốn dĩ là lỗi của cậu ấy mà, em cố gắng chịu đi." Thanh Hòa nhún vai, không thèm để ý đến lời uy hiếp của Thuật Dung, "Nếu tối nay em không tỉnh lại, nói không chừng nửa đêm người này sẽ lặng lẽ lau nước mắt nữa đấy, thật đáng tiếc..."

"Keng"

Dao găm của Thuật Dung va chạm với trường đao của Sùng Linh, tạo ra một âm thanh chói tai.

"Thanh Hòa đùa thôi." Sùng Linh đưa tay phải cất thanh trường đao đi, thấp giọng cười nói: "Thanh Hòa chỉ nói chơi thôi, đừng để ý em ấy."

"Chị nói cái gì đó!" Thanh Hòa trợn to hai mắt, cô còn chưa kịp cảm khái Thuật Dung thế mà không chịu nổi vui đùa tàn nhẫn rút dao găm phóng tới mình, cũng chưa kịp thoát khỏi sự cảm động trước lực phản ứng cực nhanh đi bảo vệ mình của Sùng Linh, đã bị lời nói của Sùng Linh làm cho tức giận. Ha, người yêu giả. Chưa bao giờ thấy ai phá đám đến vậy!

Trong đầu Tạ Dư Trì còn đang văng vẳng câu "lặng lẽ lau nước mắt", trong lúc xuất thần Thuật Dung đột nhiên liền ra tay, quả thực khiến nàng bị sốc. Nàng lập tức nắm lấy cổ tay Thuật Dung, Thuật Dung cũng không né, để Tạ Dư Trì cầm lấy dao găm tới, nhưng khi không có dao găm trong tay, cô móc ngược ngón tay của Tạ Dư Trì nắm nó trong lòng bàn tay chơi.

"Nếu như em chết, chị sẽ rất buồn sao?" Tạ Dư Trì nhịn không được hỏi.

"Em sẽ không chết." Ngón tay Thuật Dung đang nắm tay Tạ Dư Trì cứng đờ, dùng sức bóp chặt ngón trỏ Tạ Dư Trì như trừng phạt, "Có chị ở đây."

"Chị sẽ khóc sao?" Hai mắt Tạ Dư Trì sáng ngời, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thuật Dung, nàng chưa từng thấy Thuật Dung khóc. Một người phụ nữ điềm tĩnh như vậy khi khóc sẽ như thế nào? Tạ Dư Trì nghĩ, chắc chắn sẽ khiến nàng đau lòng đến chết.

Ừm, có lẽ Tạ Dư Trì sẽ không có cơ hội đau lòng, bởi vì Thuật Dung trông không giống một người sẽ khóc.

Thuật Dung mím môi, không trả lời câu hỏi này.

Thuật Dung giơ tay nhéo má Tạ Dư Trì, dùng một chút lực rồi mới thả lỏng ra, sợ làm đau nàng, chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua. Thuật Dung thầm nghĩ, phu nhân nhà mình mảnh mai như vậy, cô sẽ không bao giờ để phu nhân mạo hiểm nữa.

Phu nhân mềm mại và đáng yêu như vậy, khi khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt to lấp lánh nhắm chặt lại, trái tim của Thuật Dung thắt chặt đến mức gần như không thể đập được nữa.

Dù sao, phu nhân của cô còn mê người hơn cả nghiên cứu khoa học.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Thuật Dung quá nóng, lại khiến lỗ tai Tạ Dư Trì nóng lên không dám nhìn cô, lúng túng nghiêng đầu đi.

"Nhưng..." Thuật Dung trầm ngâm một lát, "Nếu là bị người điều khiển, vậy thì con rối máy sẽ có người điều khiển nó, không chỉ có tung tích của chúng ta bại lộ, mà thân phận của chúng ta cũng bại lộ."

"Bại lộ a... Không biết là của nước nào..." Tạ Dư Trì sờ sờ cằm, "Dù sao cũng đã kết thù rồi. Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, thật là khó chịu..." Hệ thống, mi có biện pháp không?

『 Ký chủ, ngài chỉ còn có 4 tích phân. 』

Tạ Dư Trì:... Được rồi, không sao, mi đi làm việc khác đi.

『... 』

『 Có thể hữu nghị nói cho ký chủ, mặc dù con rối máy không phải của nước D, nhưng nước D đã nghe nói về đội của ký chủ. Nếu ngài muốn do thám nước D, xin hãy cẩn thận. 』

Nước D...

Con ngươi Tạ Dư Trì tối tối, xem ra các nàng không thể thân thiện với nước D rồi, nhưng không biết căn cứ nào ở nước D mới là căn cứ chính... Hay là cũng là một liên minh lớn?

『 Một số căn cứ lớn liên hợp với nhau, các căn cứ nhỏ thì tạo thành một trường phái riêng. 』

Vậy lúc trước, cái căn cứ cấu kết với thành phố L là căn cứ lớn phải không?

『 Đúng vậy. 』

Tạ Dư Trì ngay lập tức nói tin tức cho những người còn lại. Thanh Hòa đã không xa lạ gì với năng lực của Tạ Dư Trì, và Thuật Dung đã giải thích cho cô một vài thứ, nên cô không còn hoang mang nữa. Bây giờ nghe Tạ Dư Trì nói chuyện, tâm trạng của cô bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

"Vậy thì phải cẩn thận... Có thể thành phố D sẽ không cho rằng mục tiêu của chúng ta là bọn họ." Thanh Hòa chà xát tay, thấp giọng nói: "Hơn nữa, Thuật Dung có được con rối máy, lần này có làm gì cũng không lỗ. Giết vài con 4 Sao trên đường lấy chút tinh hạch, làm Thuật Dung, Sùng Linh có thêm nhiều cảm ngộ, không chừng khi trở về sẽ lên 5 Sao, lúc đó nước D sẽ chẳng là cái quần gì cả."

5 Sao?!

Tạ Dư Trì trợn mắt há mồm, Thuật Dung con người này đã đạt tới đỉnh 4 Sao rồi sao? Lại muốn thăng cấp??? Không khoa học a? Chẳng lẽ là con rối máy kích thích cô?

A, có bàn tay vàng liều mạng cố gắng chung quy không sánh được với thiên tài.

Đây nhất định là trường hợp truyền cảm hứng nhất trong năm!

Hệ thống: 『... 』

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play