Ký ức duy nhất của Tạ Dư Trì về tên Chiến Thần đó là người này đã từng kéo nàng qua làm mồi nhử, suýt chút nữa đã dùng đao chém chết Khiếu Thiên của nàng!
Tạ Dư Trì không muốn tham gia buổi biểu diễn đầu tiên gì đó, nhưng Thuật Dung cần một kho vũ khí di động...
Hoặc là, một chiếc ba lô không cần tự xách tay?
Dù sao thì Tạ Dư Trì không thể không đi.
"Căn cứ trưởng, bên kia có mời thành phố Q không?" Tạ Dư Trì nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
"Căn cứ lớn nhỏ đều được gửi thư mời." Thuật Dung đáp: "Sùng Linh sẽ không bận tâm."
"..." Tất nhiên Tạ Dư Trì biết Sùng Linh không bận tâm, nhưng nếu thành phố Q người ta bận tâm thì lại khác. Lúc trước nàng nói muốn kết liên minh với thành phố Q, nhưng cuối cùng, người ta còn chưa thấy mình mà mình đã mang con át chủ bài của người ta đi, Tạ Dư Trì sẽ cảm thấy xấu hổ a!
『 Da mặt dày lên, bọn họ có ý kiến thì dỗi liền! 』
Hệ thống giương nanh múa vuốt trong đầu, còn tích cực hơn cả Tạ Dư Trì.
『 Kí chủ, ngài muốn làm nhiệm vụ vả mặt không? 』
Không! Muốn!
Phù chú của Tạ Dư Trì không gây sát thương cho con người! Kỹ năng duy nhất nàng có là tàng hình, dao găm đã cho Thuật Dung rồi, vậy nàng lấy cái gì vả mặt?
『 Ký chủ không cần ra tay cũng được, ví dụ như dùng mỹ nhân kế —— 』
Cút!
Tạ Dư Trì trực tiếp tắt tiếng hệ thống, cảm thấy hệ thống này ngày càng quá phận.
Thuật Dung mời Tạ Dư Trì đến thư phòng xem sách minh họa mà cô làm, Tạ Dư Trì không quan tâm hệ thống, đi theo cô vào thư phòng.
Phi Nga Nhân, Thực Nhân Thụ, Khuẩn Ti Nhân, chuột biến dị và ong rừng biến dị...
Và cả tang thi 3 Sao kia. Tạ Dư Trì lật sang trang tiếp theo, thấy Thuật Dung vậy mà cố ý vẽ lại cây trường đao màu máu kia, tên của nó là gì nhỉ?
『 Trường Đao Máu. 』
Cái tên này vô tri thật.
Tạ Dư Trì phỉ nhổ một câu, lại thấy tang thi bò cũng được vẽ.
"Thế nào?"
Gần đây Thuật Dung trở nên rất rất kỳ lạ, Tạ Dư Trì không hiểu người này đang nghĩ gì, dù sao hiện tại cô đến gần thì thầm vào tai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì cảm thấy không thích ứng được.
Rõ ràng có thể nói chuyện bình thường nhưng một hai phải như thế này!
Tạ Dư Trì ngồi thẳng người, "Vẽ rất đẹp, sống động như thật?"
"Muốn tôi vẽ em không?"
"Em?"
"Ừ... Mặt trái là viết phân tích em, được chứ?" Thuật Dung cúi đầu nhìn vành tai đang dần ửng hồng của Tạ Dư Trì, thổi một hơi, "Hửm?"
Rầm.
Tạ Dư Trì đột nhiên đứng lên, biên độ quá lớn khiến chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, nàng một tay che tai phải, tay kia đẩy Thuật Dung ra muốn đi ra ngoài.
"Vội vàng như vậy làm gì?... Phó căn cứ trưởng của tôi." Thuật Dung nắm lấy cổ tay Tạ Dư Trì, còn hơi dùng sức kéo nàng lại, Tạ Dư Trì không đứng vững lảo đảo ngã vào lòng cô. Tay kia của Thuật Dung dứt khoát ôm lấy eo Tạ Dư Trì, "Vẽ em?"
"Không! Em không phải quái vật!" Tạ Dư Trì tránh không ra, khuôn mặt cô gần như áp sát vào nàng, Tạ Dư Trì thực sự vừa tức giận vừa xấu hổ, "Chị có thể tránh xa em ra một chút được không?"
"Buổi tối ai là người cọ cọ trong lòng tôi?"
Tạ Dư Trì: "..."
『 Hahahahahahahahahahahahaha 』
Hệ thống, giọng cười máy móc của mi nghe ngu ngốc muốn chết.
"Em có muốn suy xét một chút hay không?" Giọng Thuật Dung rất nhỏ, "Mạt thế không cần chú ý nhiều như vậy, cũng không có lễ nghi gì, cứ thông báo là được. Vậy em suy xét một chút, nói cho tôi những thứ em vẫn luôn che giấu?"
Chú ý? Lễ nghi? Tỏ tình?!
"... Không phải chị thích nam sao?"
"Tôi chỉ thích những thứ thú vị." Thuật Dung cười cười: "Lời Thanh Hòa nói mà em cũng tin sao?"
Lời Thanh Hòa nói... Tạ Dư Trì mím môi, "Vậy chị học nấu ăn, không phải ——"
"Hứng thú." Thuật Dung thấp giọng nói, "Giải phẫu nghiên cứu nhiều, xuống bếp cũng có thể thư giãn một chút."
Tạ Dư Trì nhớ đến có lần thấy Thuật Dung cắt rau, kỹ thuật dùng dao đó tuyệt đối là đỉnh cao... Thư giãn? Chẳng lẽ tìm kiếm cảm giác dùng dao khác?!
Không, không, không, đó không phải là trọng điểm! Tạ Dư Trì lắc đầu, cảm thấy mình bị lạc đề, "Chị đang theo đuổi em?"
"Tôi đang trưng cầu ý kiến của em một cách tượng trưng."
Tạ Dư Trì:??!
"Chị nói... Cái gì?"
Thuật Dung thở dài, "Tiêu chuẩn người một nhà? Tiêu chuẩn gia tộc? Nếu em là độc nhất vô nhị, em và tôi bên nhau không phải là có thể sao? Mạt thế không cần một tờ giấy duy trì gì cả. Tôi rất hứng thú với em, trong thời gian em làm Phù Chú Sư, tôi chắc chắn rằng sự quan tâm sẽ chỉ tăng lên, nếu đã như vậy..."
"Nếu đã như vậy, thì cũng không cần phải đi đến nước này chứ?! Chị như vậy không phải đang ép buộc —— khụ ép buộc chính mình sao!" Tạ Dư Trì cố gắng nuốt chữ "em" về.
"Tôi thích những thứ thú vị."
"Chẳng lẽ trong mắt chị em là đồ vật sao?" Tạ Dư Trì tức giận phản bác, sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện sao mình lại hỏi một câu cổ quái đến như vậy?
『 Haizz, ký chủ ngu ngốc của tôi. 』
"Phù Chú Sư không khác gì người bình thường cả, chị thấy em yếu như thế này là biết mà, ngay cả chị còn đánh không lại, có giá trị nghiên cứu gì sao?!"
"Tôi cảm thấy hứng thú."
Tạ Dư Trì nghẹn đến mức không biết phải nói gì. Nàng muốn kéo tay Thuật Dung ra, kết quả là người phụ nữ này mặt không đổi sắc dùng lực, Tạ Dư Trì lại dán Thuật Dung gần hơn, "..."
"Chị có thể đừng làm chuyện này với em trong thư phòng được không!"
Thuật Dung ngẩn ra, vô cùng hứng thú hỏi: "Cái gì?"
"Như vậy! Không biết xấu hổ!"
"Trước mạt thế, em đã từng yêu đương bao giờ chưa?"
"Ai cần chị lo!" Trước kia là quỷ hồn? Ký ức có chút mơ hồ... Tạ Dư Trì đã cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra.
Hệ thống, ký ức của ta?!
『 Lúc ngài làm quỷ hồn thì ký ức trước đó đã biến mất! Nếu không, làm sao ngài có thể biến thành quỷ hồn. 』
Tạ Dư Trì không thể nhớ ra, cũng không muốn nhớ nữa.
Thuật Dung cũng không làm gì quá phận, dù sao lát nữa ngủ vẫn là cùng giường.
Ngày hôm sau Thuật Dung tỉnh lại, phát hiện Tạ Dư Trì vẫn nằm trong lòng mình: "..."
Những thứ cần chuẩn bị cho chuyến thăm thành phố L không có gì nhiều, ngoại trừ đồ ăn cần thiết ra, Tạ Dư Trì đã bổ sung đầy đủ đạn dược trong ba lô. Mặc dù nàng đã mở rộng thêm ô trong ba lô nhưng Phù Phi Hành và phù chú 3 Sao mỗi thứ chiếm một ô, bao gồm cả hành lý của Thuật Dung, vì vậy hiện tại Tạ Dư Trì chỉ còn hai ô trống.
Tạ Dư Trì cũng không thể hiểu được, làm thế nào mà nàng đã thay đổi từ một người có 10 ô miễn phí là đã thỏa mãn trước kia đến một người có 17 ô nhưng vẫn thấy thiếu như bây giờ? Hệ thống rác rưởi!
『??? 』
Lần ra ngoài này trừ bốn người họ, còn có hai anh em Mạc Thiển Kiến và Mạc Hi Văn, Từ Duệ vẫn ở lại căn cứ để quản lý mọi mặt.
Bởi vì Sùng Linh cầm thanh đao kia không rời tay, cho nên Thanh Hòa mới chạy qua xe của anh em Mạc Thiển Kiến.
Chuyến đi diễn ra khá suôn sẻ, trên đường cũng không được cảm nhận được hơi thở 3 Sao, cho nên săn thú ngẫu nhiên cũng không có xuất hiện.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Thành phố L.
Khu vực xung quanh căn cứ thành phố L phi thường sạch sẽ, hiển nhiên đã được quét dọn qua, bọn họ lái xe vô cùng thuận lợi, trên đường hầu như không nhìn thấy tang thi.
Cổng chính của căn cứ thành phố L đã mở, có một số người trông giống như lính đứng gác ở hai bên, mặc đồng phục đặc trưng của thành phố L.
Xe của Thuật Dung bị ngăn lại, sau khi xuất trình thẻ thân phận, binh lính cung kính nhường đường, phái người đưa bọn họ đến bãi đậu xe, sau đó đưa bọn họ đến phòng tiếp khách đặc biệt nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ có trà cùng mấy đĩa bánh quy nhỏ, phải biết đây là mạt thế, ai đến thành phố L cũng được đãi ngộ như vậy, hiển nhiên thành phố L đã chi khá nhiều tiền.
Tạ Dư Trì ăn hai cái bánh quy, cảm thấy chúng cũng không tệ lắm. Sau khi đút cho Khiếu Thiên vài miếng, thấy cửa phòng khách mở ra, một nam nhân trung niên mặc vest đi giày da bước vào. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Tạ Dư Trì đã nhận ra đây là thủ lĩnh thành phố L.
"Thuật Dung, đã lâu không gặp." Nam nhân tiến lên bắt tay với Thuật Dung, dáng vẻ rất nhiệt tình, "A, các cô có người mới sao? Tôi là Trương Minh Hiên, thủ lĩnh thành phố L."
Tạ Dư Trì im lặng đặt bánh quy trở lại, ôm Khiếu Thiên ngồi xuống. Lần trước người thủ lĩnh này còn mời mình đến thành phố L, vậy mà đối mặt với Thuật Dung còn có thể nhiệt tình đến như vậy.
"Chạy một quãng đường dài, chắc mọi người cũng mệt rồi. Phòng nghỉ này là khách sạn trước mạt thế, muốn chọn phòng nào cũng được. Thích phòng nào chỉ cần bảo nhân viên lấy thẻ phòng là được." Nói chuyện vui vẻ một lúc, Trương Minh Hiên sắp xếp cho họ một chỗ rồi rời đi "Buổi biểu diễn đầu tiên là vào ngày mốt, tôi hy vọng các vị có một khoảng thời gian vui vẻ."
Thanh Hòa và những người khác đều chọn phòng đơn để nghỉ ngơi, nhưng khi Tạ Dư Trì định chọn phòng đơn, nàng lại bị Thuật Dung bế lên đưa thẳng đến phòng đôi.
Ờmmm.
Có lẽ trước mạt thế là phòng đôi.
Tạ Dư Trì nằm trên giường hoài nghi nhân sinh.
Thành phố L rất lớn, cơ sở vật chất tương đối đầy đủ, còn có các phương tiện giải trí như quán bar, rạp hát. Tạ Dư Trì nghi ngờ tất cả kinh phí của căn cứ, Thuật Dung đều chi cho tòa nhà nghiên cứu, bởi vì Tạ Dư Trì phát hiện ra rằng tòa nhà nghiên cứu ở thành phố L không lớn như của Thuật Dung chứ đừng nói gì đến hai ba tầng ngầm. Hoặc có lẽ là họ không có thể hiện ra.
Sau khi Sùng Linh đi dạo một vòng về lại đến quán bar, thấy Thanh Hòa cũng đang uống rượu ở đó, còn có tiểu tử Mạc Thiển Kiến kia.
Ngôn Tình Nữ Phụ"A! Chị Sùng Linh! Ở đây ở đây!" Mạc Thiển Kiến thoáng thấy Sùng Linh, đứng dậy vẫy vẫy tay, nhiệt tình đến mức chọc Thanh Hòa giẫm mạnh vào chân cậu.
"Nhóc kêu cô ta đến làm gì!"
"Đều là người cùng căn cứ, sao chị lại xa lạ như vậy." Mạc Thiên Kiến cũng không thèm để ý, thấy Sùng Linh đi tới liền gọi thêm hai chai rượu rót cho Sùng Linh, "Tỷ, chị thật lợi hại!"
Sùng Linh để trường đao ở phòng nghỉ, cô không mang theo, cô ngồi xuống uống cạn ly rượu, nhìn Mạc Thiển Kiến, không nói gì.
"Cô ta chỉ là có AOE, có gì mà lợi hại." Thanh Hòa có thể nói là rất bất mãn.
"Lão đại, các anh em trong căn cứ chúng ta đều cực kỳ sợ chị Sùng Linh, chị phải biết rằng, sau đó khi chị tìm hai tên kia..."
"Dừng, dừng, dừng, tôi không muốn nghe." Thanh Hòa trợn mắt, liếc Sùng Linh đang yên lặng uống rượu, lại tức giận đứng dậy ngồi bên cạnh cô, "Này... Sùng Linh!"
"Hửm?"
"Thi uống rượu đi, nếu cô thua thì phải xin lỗi tôi!" Thanh Hòa đặt bình rượu lên bàn, "Dám không?"
"Trẻ con..." Sùng Linh dùng một tay vặn mở nắp bình, mái tóc vàng óng xõa trên mặt cô, nhìn cô có vẻ hơi say, "Nếu cô... Thua, thì sao?"
"Tôi cũng xin lỗi cô!"
"Dùng, dùng hành động..."
Hành động? Sắc mặt Thanh Hòa trầm xuống, cái lão nghiện ma túy này muốn cô quỳ xuống?! "A, tới a!"
Sau đó hai người bắt đầu uống không kiểm soát.
Mạc Thiển Kiến đang cầm ly rượu nhỏ: "..."