Tạ Dư Trì nghe Thanh Hòa nói, suy đoán có phải bọn họ lại đánh nhau nữa hay không, khiến biệt thự bị phá hủy... Nếu văn kiện trong thư phòng của Thuật Dung xảy xa chuyện gì, khụ. Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ Thanh Hòa sẽ bị giết chết một cách vui sướng?
Gần đây có 3 Sao đó hệ thống, mi có thể điều tra không? Không mở định vị!
『 Không mở ra được. 』
Nếu ta tàng hình sau khi mở định vị, liệu con mồi bị định vị có thể nhìn thấy ta không?
『 Không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được đại khái vị trí của ký chủ. 』
Nếu ta tới gần nó, dán phù chú lên...
『 Tỷ lệ thành công là 10%. 』
Tạ Dư Trì muốn nói, cũng may là nó không phải là một chữ số, không phải sao?
Sẽ không bao giờ có chuyện kẹt xe khi lái xe ở mạt thế, mặc dù điều kiện đường xá có thể không tốt lắm, có thể có tang thi mơ màng trên đường, có thể đó là vết máu đã khô và xác chết thối rữa bốc mùi tanh tưởi, có thể đó là một khung xe buýt đã cháy đen hoặc là ô tô khác...
Tạ Dư Trì nghiền qua một thi thể, "Đóng cửa sổ lại đi..."
Mùi thực sự là... Hơi khó chịu.
Khi đến thành phố R, đường phố ở đây sạch sẽ một cách kỳ quái, Tạ Dư Trì đang đi qua một khu dân cư, không nói đến tang thi, ít nhất cũng phải có có một chút vết máu chứ? Kết quả là không có gì?... Chẳng lẽ nơi này có căn cứ?
"Hẳn là không có căn cứ chính quy, có lẽ có tổ chức nhỏ hay gì đó." Hạc Niên giải thích, "Nhưng tôi cũng cảm thấy ở đây quá sạch."
Trời tối, Tạ Dư Trì dứt khoát dừng xe, "Đây là khu dân cư, nếu không thì ở tạm một đêm?"
Thuật Dung xuống xe, nhìn lướt qua xung quanh, "Không có hơi thở nào."
Nói cách khác, có lẽ vùng này tương đối an toàn.
Truyện Mỹ ThựcHạc Niên và Văn Viễn xuống xe, Tạ Dư Trì lái xe đến tầng dưới của cư dân liền thấy Thư Dung mở cửa.
Điện nước bị cúp thì đèn cảm ứng cũng vô dụng, may mà chỉ là hoàng hôn chứ không phải buổi tối, Tạ Dư Trì bước lên cầu thang đi theo sau bọn họ, phát hiện có rất nhiều căn cũng không đóng cửa, trong phòng vô cùng lộn xộn, cũng không có nguồn tài nguyên hữu dụng nào.
Thuật Dung chọn một căn thoạt nhìn không quá mức lộn xộn, ngoại trừ một ít vết máu trên trần nhà, dường như toàn bộ căn phòng đều không có vết máu gì, ai không biết còn tưởng rằng chỉ là gặp ăn trộm.
Họ chỉ đơn giản là ăn một ít bánh ngọt trong phòng khách rồi đi vào phòng ngủ.
Trong phòng còn có một lớp tro bụi, Tạ Dư Trì lấy khăn trải giường ra, lật úp lại trải trên mặt đất, Khiếu Thiên cho rằng Tạ Dư Trì đang chơi, chạy tới cắn góc khăn trải giường, sủa mấy tiếng.
"Thuật Dung tỷ, các chị ngủ trên giường đi. Các chị lái xe mấy ngày nay mệt rồi, em và Văn Viễn ngồi đây là được rồi." Hạc Niên giúp Tạ Dư Trì trải khăn trải giường dưới đất, sau đó kéo Văn Viễn ngồi xuống, "Chúng em đã không làm gì nhiều, tối nay cứ để chúng em gác đêm là được."
Thuật Dung không để ý lắm đến những thứ này, cô gật đầu ngồi trên giường, cô ấn ấn giường, như suy tư gì.
"Tôi cảm thấy... Nơi này có chút lạ." Tạ Dư Trì không biết tại sao, nhưng cảm thấy ở đây không tốt lắm. Nàng hy vọng có một đêm ngon giấc nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng rốt cuộc là không ổn chỗ nào thì không thể trả lời cụ thể được.
『 Ký chủ đoán xem, tất cả những người ở đây đều chạy thoát, hay là... Tất cả đều bị mạt sát rồi? 』
Bị mạt sát sao có thể không có chút dấu vết hay vết máu nào chứ!
—— Không, từ từ, vừa rồi trên trần nhà kia?
Tạ Dư Trì đột nhiên chạy ra phòng ngủ, ngẩn đầu nhìn lên trần nhà, chỉ thấy vài giọt máu lấm tấm, đã khô hoàn toàn.
Chết như thế nào mới có loại vết máu này? Hẳn là sẽ không có người cố ý ném máu lên trần nhà nhỉ?
Tạ Dư Trì có chút bực bội, Khiếu Thiên cọ cọ ống quần nàng, Tạ Dư Trì bế Khiếu Thiên lên, đi vào phòng ngủ.
"Vừa rồi làm sao vậy? Hay là phát hiện cái gì?" Hạc Niên tò mò hỏi.
"Mấy giọt máu trên trần nhà. Tôi không thể hiểu làm thế nào mà có thể bắn lên đó, có trên trần nhà nhưng tại sao ngôi nhà này lại sạch sẽ như vậy." Tạ Dư Trì rầu rĩ nói, nơi này rất lạ, nhưng Thuật Dung cũng chưa cảm nhận được gì cả.
Thuật Dung thấp giọng cười cười, "Hiện tại căng thẳng cũng vô dụng, không bằng nghỉ ngơi trước, chờ nó ra tới."
"Nhưng, nhưng như vậy rất nguy hiểm!" Tạ Dư Trì cau mày, "Nếu là 3 Sao thì sao!"
"Lo lắng có ích?" Thuật Dung nằm trên giường, nhắm mắt lại, như thực sự chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tạ Dư Trì cảm thấy không yên tâm nên đã lấy phù chú 2 Sao của mình ra, dán cho Hạc Niên và Văn Viễn, sau đó nắm phù chú 1 Sao bò lên giường, chuẩn bị dán khắp nơi, ai biết phù chú vừa chạm vào ván giường, vậy mà bốc cháy?!
Tự bốc cháy?
『 Ha hả. 』
Tạ Dư Trì lập tức ngã xuống giường, nàng trơ mắt nhìn đống sương mù màu trắng ngưng kết lại.
Dao phẫu thuật của Thuật Dung đột nhiên xẹt qua sương mù nhưng không lưu lại gì cả?
Thuật Dung có chút hưng phấn, cô giơ tay lên như cảm nhận cái gì đó, giây tiếp theo, dao phẫu thuật bay qua gương mặt Tạ Dư Trì, khi Tạ Dư Trì bị dọa sững người, nàng nghe thấy một tiếng hét thảm. Nàng phản ứng lại, cũng không quan tâm vệt đỏ trên má, xoay người cầm phù chú 2 Sao tát dán lên gia hỏa bị dao phẫu thuật đâm vào tường.
Hình dạng của nó hơi khó tả, nó trông giống như một quả bóng nhỏ với lớp sương mù dạng nhung tơ, trước khi phù chú dán lên nó, nó giãy giụa nhung tơ chung quanh, có vẻ như đang sương mù hóa bản thân?
Tuy nhiên, phù chú 2 Sao vừa được dán lên, sau khi cháy xong xuất hiện một viên tinh hạch 2 Sao rơi xuống đất, chỉ có dao phẫu thuật vẫn cắm trên tường.
Hệ thống, sao lần này mi không giới thiệu con quái vật này?
『 Chưa đặt tên. 』
"Chủng loại mới sao?" Thuật Dung rút dao phẫu thuật ra, trên dao rất sạch sẽ, như thể vừa rồi quái vật không có xuất hiện. "Quỷ Sương Mù Hóa?"
『 Quỷ Sương Mù Hóa: Nó có khả năng tạm thời hóa thành sương mù để có được hiệu quả che dấu hơi thở. Tốc độ cực nhanh nhưng lại cực kỳ yếu ớt, tinh hạch nằm ở trung tâm. Khi ăn, thích cắn đứt cổ con mồi, hút khô máu, quấn xác con mồi và tiêu hóa toàn bộ con mồi. 』
Cái này, cứ đặt tên như vậy thôi sao? Có vẻ hơi tùy ý?
『 Vậy thì đừng nhìn. 』
Tạ Dư Trì:...
Hạc Niên và Văn Viễn còn chưa vào trạng thái, sững sờ hồi lâu mới kịp phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Thuật Dung đều mang theo sùng bái nóng cháy!
Có lẽ vùng này có rất nhiều Quỷ Sương Mù Hóa, thảo nào nơi này sạch sẽ đến vậy...
Ăn không còn cái gì...
Vết máu kia có lẽ là do Quỷ Sương Mù Hóa bọc người bay lên, khi cắn đứt cổ không cẩn thận bị bắn ra.
Tạ Dư Trì có chút khẩn trương, loại nguy hiểm không dễ phát hiện ẩn núp tại bên người này thật sự rất khó chịu. Nhưng lúc này trời đã tối, lái xe đi có thể có biến số mới.
Nắm phù chú co ở trên giường, Khiếu Thiên ghé vào giường ngủ rất say, Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua Hạc Niên và Văn Viễn, thấy bọn họ đều rất thả lỏng?
『 Bởi vì có Thuật Dung ở đây. 』
Thuật Dung cũng là người mà, cô cũng sẽ chết. Tạ Dư Trì nhìn Thuật Dung trông có vẻ đang ngủ, giật mình, nhưng, Thuật Dung có vẻ rất đáng tin cậy là được...
Ban đêm cuối cùng cũng yên bình trôi qua, Tạ Dư Trì các nàng lái xe rời khỏi đây, cũng không bị Quỷ Sương Mù Hóa tấn công.
Hành trình tiếp theo diễn ra tương đối bình thường, không có loài hiếm lạ cổ quái nào xuất hiện, chỉ là tang thi 1 Sao hoặc là tang thi 2 Sao bình thường, hơn nữa số lượng tang thi 2 Sao rất ít.
Dọc theo đường đi có thể nói là rất suôn sẻ.
Loại suôn sẻ như có thần trợ giúp này vẫn luôn liên tục đến lúc Thuật Dung nói cho Thanh Hòa rằng họ đã trở lại.
Không thể không nói, Thanh Hòa đã tiếp đón các nàng rất nồng nhiệt, ngay khi vừa đến căn cứ, Thanh Hòa đã mang theo Mạc Hi Văn và Mạc Thiển Kiến, Mạc Hi Văn và Mạc Thiển Kiến đỡ Hạc Niên và Văn Viễn xuống xe, ôm bọn họ một cái thật chặt.
Hai mắt Hạc Niên đỏ hoe, "Em quá yếu, luôn là kéo chân sau."
"Không sao cả, chúng ta đều là người một nhà." Mạc Thiển Kiến cười hì hì đấm ngực Hạc Niên một chút, "Mau về căn cứ nghỉ ngơi đi, ăn một bữa thật ngon, có gì rồi nói sau."
Thuật Dung không thèm quan tâm Thanh Hòa, cầm lấy nhánh cây, vỏ cây các loại, trực tiếp đi đến phòng nghiên cứu.
"Này! Phòng nghiên cứu thật sự không bị gì cả..." Thanh Hòa không kêu Thuật Dung được, có chút bất đắc dĩ, xoay người ôm lấy vai Tạ Dư Trì, "Vậy chúng ta trở về biệt thự đi."
Tạ Dư Trì đi theo Thanh Hòa trở về biệt thự, dù sao thì nàng cũng muốn tắm rửa sạch sẽ, Khiếu Thiên cũng rất bẩn, cần được vệ sinh một chút.
Kết quả vừa đẩy cửa ra, Tạ Dư Trì thấy trên màn hình TV có vết nứt lớn, sô pha hiển nhiên đã được thay, khóe miệng giật giật.
Hình như sàn nhà cũng đã được thay đổi vì... Quá mới.
Bàn ăn cũng đã được đổi sang màu khác, này cũng được...
Không còn gì để nói nhất chính là ——
Tạ Dư Trì chọc chọc vách tường, kết quả ngón tay trực tiếp chọc thủng giấy dán tường, nàng nhìn cái lỗ trên đó, "Chị... Định lừa Thuật Dung như thế này sao?"
"Đây là Sùng Linh làm! Cô ta đấm thủng tường thì chị có thể làm sao bây giờ! Hai người về quá sớm, chị có thể đổi mấy thứ này đã là hết sức rồi, vách tường vẫn chưa kịp..." Thanh Hòa xoa xoa tóc mình, có chút bực bội, cô xé giấy dán tường, sau đó trở về phòng ngủ lấy ra một cuộn giấy dán tường màu trắng khác, chuẩn bị tiếp tục dán lên.
Tạ Dư Trì vào phòng Thuật Dung, thấy phòng Thuật Dung vẫn bình thường, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng kêu Khiếu Thiên vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.
Chờ nàng mặc quần áo đi ra, đã thấy Thuật Dung đang đứng trong phòng khách cầm giấy trắng nhăn nhúm, còn Thanh Hòa thì vẻ mặt chột dạ.
Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua tường, à, lại bị xé xuống a.
"Nói đi, sao lại thế này."
Thanh Hòa có chút khó xử, hiếm khi thấy cô ngượng ngùng, xoa xoa hai tay, bất đắc dĩ nói: "Không phải mình... Ừm, vẫn luôn dẫn người về đây sao?"
"Tiếp tục."
"Cái tên bệnh tâm thần kia không biết làm sao lại phát bệnh, mình cmn đang —— khụ, cô ta một chân đá bay cửa phòng mình." Sắc mặt Thanh Hòa có chút vi diệu, "Sau đó đôi mắt cô ta đỏ rực, nhìn người kia, lúc ấy người kia sợ tới mức mặt trắng bệt còn không nói, đại tiện không tự chủ còn chưa tính... Ngày hôm sau trực tiếp nằm viện, như thể vừa chứng kiến điều gì đó rất khủng bố. Bây giờ cậu ta vừa thấy mình hoặc là Sùng Linh là như thấy quỷ vậy."
"Đây là người đầu tiên, mình nghĩ có lẽ mình đã làm ồn đến cô ta, mình đã nhỏ giọng một chút? Mẹ nó! Cô ta phế đi nam nhân kia trước mặt mình! Má, sau đó cho dù mình ra giá cao bao nhiêu, những người khác đều đi vòng qua mình!" Thanh Hòa tức đến phát run, "Lão nương sảng khoái thì làm sao chứ, cái tên biến thái kia, không thể nhìn người khác vui vẻ chứ gì!"
"Sau đó?"
"Mình không kiềm chế được bản thân, mình đã đánh nhau với cô ta ở đây, sau đó cô ta đã phá hỏng mấy cái này."
Thanh Hòa chỉ vào vách tường đáng thương kia, "Cô ta đẩy mình vào góc tường, nếu mình không nhanh chóng ngồi xổm xuống thì kết cục của cái tường này chính là kết cục của đầu mình."