Hiển nhiên Thuật Dung cũng hiểu rõ, cô kéo Tạ Dư Trì lên, liếc nhìn chiếc trực thăng đã bị nổ tung đến mức chỉ còn cái khung đang cháy, cả người đều lãnh xuống.
"Thuật Dung tỷ... Thực xin lỗi." Sắc mặt Hạc Niên tái nhợt, cậu nhìn xác chết chất đầy đất, nâng Văn Viễn bị thương dậy, vẻ mặt áy náy.
Nếu không có trực thăng, việc trở lại căn cứ là... Quá khó.
Tạ Dư Trì nhìn phần chân tay còn lại trên mặt đất, nghĩ đến xúc cảm máu nóng phun trên lòng bàn tay khi nàng chém vào cổ người đàn ông vừa rồi... Tạ Dư Trì không khỏi cảm thấy buồn nôn, nàng đẩy Thuật Dung đang đỡ nàng ra, khom lưng che lại bụng nôn khan một hồi lâu.
Tạ Dư Trì cảm thấy mình sắp nôn ra hết những gì có trong dạ dày, bụng nàng nôn khan đến đau, ruột gần như xoắn vào nhau.
"Có xe không?" Thuật Dung rút dao phẫu thuật trên thi thể ra, lau trên quần áo người đó rồi cất đi.
"Trong căn cứ kia hẳn là có." Hạc Niên trả lời, nhưng cậu thực khó xử. "Nhưng mà, chuột biến dị ở khắp mọi nơi. Không có cách nào đột phá bằng xe... Vào ban đêm, ánh lửa sẽ thu hút những Phi Nga Nhân đó!"
"Vậy thì đi vào ban ngày. Đưa tôi đến căn cứ nơi này."
"Nói là căn cứ nhưng thực ra cũng chỉ là một nhóm nhỏ bị nhốt ở tòa thành thị này kéo dài hơi tàn thôi." Hạc Niên thở dài, cậu cõng Văn Viễn, bắt đầu dẫn đường.
Thuật Dung vỗ vỗ Tạ Dư Trì vẫn còn đang nôn khan, "Sao rồi?"
"... Em còn trong giai đoạn suy yếu, đại khái còn mấy phút..."
Thuật Dung nửa ngồi xổm xuống, "Lên đi, để chó của em đi theo."
"Máu tươi sẽ hấp dẫn tang thi và chuột biến dị."
Tạ Dư Trì nghe xong lời này không còn do dự nữa, ghé vào trên lưng Thuật Dung vòng tay ôm cổ cô.
Khiếu Thiên không cần nói cũng đi theo Tạ Dư Trì.
Hạc Niên đưa họ đi vào tầng một của một tòa nhà bỏ hoang, sau đó mở phòng chứa đồ ra, có một cánh cửa phía sau tủ đựng đồ, sau khi mở ra là một cái thang lầu.
"Đây là con đường thông tới đó." Hạc Niên đỡ Văn Viễn đi từng bước một xuống bậc thang, "Đám người kia xem như là chủ lực. Bọn họ vừa chết, người ở đây có lẽ sẽ không sống được bao lâu."
Vẻ mặt Thuật Dung vẫn không thay đổi, "Cậu muốn cứu?"
"Chỉ là cảm khái một chút." Hạc Niên cười cười, "Những người này đều không phải là người tốt gì, dù cho là đồng đội cũng sẽ vung dao chém nhau vì một ít vật tư. Thuật Dung tỷ, đồ của chị đều ở trên trực thăng, chúng đã biến mất theo trực thăng rồi, chúng ta căn bản là không có vật tư chống đỡ a, ngay cả sinh tồn cũng là một vấn đề nan giải..."
Tạ Dư Trì lập tức khẩn trương lên, nàng không biết Thuật Dung có nói ra việc mình có ba lô hay không, nhưng mà nhưng mà...
"Tôi sẽ giải quyết." Giọng Thuật Dung lạnh lùng, để cho Tạ Dư Trì nhẹ nhàng thở ra.
"Nói đến cũng là em liên lụy căn cứ... Vốn dĩ thiên phú của em không tốt, vốn dĩ muốn rèn luyện giết tang thi nhiều một chút để trở nên lợi hại thêm một chút, làm chút cống hiến cho căn cứ... Em đã mang 7 người anh em ra ngoài và bây giờ chỉ còn Văn Viễn, em, em thật là ——" Hạc Niên nhịn không được lau nước mắt, cậu vẫn là đội trưởng của đội này, kết quả đội viên chỉ còn lại một người.
"Không ai ngờ được tang thi ở nước B khác với nước A, chúng biến dị quá nhanh..." Văn Viễn an ủi, "Cậu đã cố gắng hết sức rồi."
"Có thời gian khổ sở không bằng trở về huấn luyện thì tốt hơn." Thuật Dung lạnh lùng nói, "Tang thi biến dị tiến hóa, chẳng lẽ các cậu còn không bằng tang thi?"
Hạc Niên có chút hổ thẹn, không nói chuyện nữa, cậu đẩy cửa bước vào thấy một tiểu tử đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
"Anh, anh như thế nào... Trời ạ!"
Tiểu tử lùi lại hai bước ngã ngồi trên đất, Hạc Niên và Văn Viễn vẫn bình an vô sự, điều đó có nghĩa là... Lão Đại căn cứ của họ đã chết sao?
"Chúng tôi chỉ cần một chiếc xe, xin hãy dẫn đường." Hạc Niên ôn hòa cười cười, nhẹ giọng nói, "Chúng tôi sẽ không làm tổn thương những người ở đây."
Tạ Dư Trì thấy người, nàng bảo Thuật Dung buông nàng xuống, dù sao thì thời gian suy yếu cũng đã qua rồi, cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn không tốt lắm.
Thuật Dung đi theo người nọ vào gara, chọn một chiếc xe, ngồi vào ghế lái.
Hạc Niên đỡ Văn Viễn ngồi vào ghế sau, Tạ Dư Trì ôm Khiếu Thiên ngồi vào ghế phụ, Thuật Dung chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên tiểu tử kia đứng trước xe ngăn lại.
"Bọn họ, bọn họ đều chết hết rồi sao?" Tiểu tử thực sợ hãi nhưng vẫn hỏi.
Hạc Niên mở cửa xe bước xuống, cậu không dám đảm bảo Thuật Dung sẽ không trực tiếp chạy tới, "Đúng vậy"
"Ở đây có phụ nữ và cả trẻ em! Còn có người già! Anh nói xem bọn họ sẽ sống sót như thế nào?!" Tiểu tử lập tức kích động lên, toàn bộ cơ thể dán trước xe, "Các anh cứ như vậy mà đi?"
"Là lão đại của nhóc có mưu đồ gây rối bọn tôi." Hạc Niên nhìn sắc mặt Thuật Dung mới nói, "Bọn tôi cũng không có nghĩa vụ phải ở lại nuôi các người."
"Nhưng mà!"
Tạ Dư Trì nhìn tiểu tử kia kích động đên mặt đỏ lên, "Nhóc có thể tổ chức những người đó và lái xe đuổi theo bọn tôi. Bọn tôi sẽ lái xe phía trước và nguy hiểm phía sau sẽ ít hơn nhiều. Nếu nhóc muốn rời đi..." Tạ Dư Trì dừng một chút, thấy tầm mắt Thuật Dung nhìn lại đây, nàng cúi đầu, lại nói: "Bọn tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ, mọi chuyện đều là xem sự lựa chọn của các người."
Tiểu tử sửng sốt một chút, cậu do dự nói: "Vậy các người trước tiên đừng rời đi, nửa tiếng, cho tôi nửa tiếng! Tôi sẽ triệu tập người!"
Lần này Hạc Niên không nói gì, mà là nhìn về phía Thuật Dung.
"Có thể." Thuật Dung nói như vậy, cô nhìn Tạ Dư Trì, cười như không cười, "Phó căn cứ trưởng, em nghĩ sao?"
"... Ừm." Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung nghĩ như thế nào nhưng nàng cảm thấy có thể giúp được thì giúp. Dù sao cũng chỉ là mở đường mà thôi, cho dù bọn họ không đi theo, vậy, vậy thì cũng phải đi ra ngoài mà...
Tiểu tử nhanh chóng rời đi, đi thương lượng với những người khác trong căn cứ.
Tạ Dư Trì vuốt bộ lông có chút bết lại vì máu của Khiếu Thiên, cẩn thận quan sát phản ứng của Thuật Dung.
Thuật Dung vẫn rất bình tĩnh, không thể thấy rõ cảm xúc gì trên mặt cô. Lần duy nhất cô dao động là khi cô nhìn thấy trực thăng bị nổ. Có lẽ nguyên nhân cũng không phải là trực thăng, mà là ba lô của cô?
Có lẽ có rất nhiều thứ trong chiếc ba lô lớn kia của Thuật Dung.
Nếu là Sùng Linh, cô nhất định sẽ phát cuồng trong tình huống như vậy, đừng nói là nửa tiếng, thậm chí là nửa phút, cô cũng không muốn chờ. Còn Thanh Hòa...
Chắc Thanh Hòa sẽ không quan tâm lắm đến sống chết của những người này, vì những người này không có giá trị lợi dụng? Giống như... Giống như lúc ban đầu, trong trạm xăng. Rõ ràng là có khả năng nhưng Thanh Hòa đã không cứu.
Tạ Dư Trì bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn nàng là người có giá trị lợi dụng sao? Bởi vì nàng có một con chó tang thi trung thành, có biệt thự có thể an tâm nghỉ ngơi, có quần áo sạch sẽ và nước nóng, thức ăn đầy đủ... Mà đối với Thuật Dung, nàng có phù chú, có danh hiệu Phù Chú Sư độc nhất vô nhị này.
Chỉ là, căn cứ có nhiều người như vậy, bọn họ đều ở cùng nhau vì lợi ích sao?
Cứu Hạc Niên cũng là vì Hạc Niên có giá trị lợi dụng?
Tạ Dư Trì không thể hiểu được, có lẽ mỗi bước đi của Thuật Dung đều có ý nghĩa, dường như họ sẽ không làm những việc không có ý nghĩa với mình. Tuy nhiên, thực sự cái gì cũng phải có ý nghĩa và ai cũng phải có giá trị lợi dụng thì mới đi cứu sao? Cảm tình đâu?
Hiện tại Thuật Dung nguyện ý ở lại, là vì thương hại cho họ? Thương hại đám người mất đi che chở kia sao? Hay vì điều gì khác? Vì mình xen vào việc của người khác? Thuật Dung lại nghĩ nàng thế nào?
Hay là những người này có giá trị lợi dụng...
Tạ Dư Trì lắc đầu, nàng không thể nghĩ xấu mọi người. Thở dài, nàng lấy ra khoảng 20 tấm phù chú 1 Sao, chờ lát nữa đưa chúng cho những người không thể tự bảo vệ bản thân, dù sao thì bên trong còn có người già và trẻ em a...
Thuật Dung dựa vào ghế lái, nhìn động tác của Tạ Dư Trì, không nói gì.
Tiểu tử dẫn theo một nhóm người, khoảng 20 người, trong đó có 8 nữ nhân, 3 trẻ em, 2 người già và 1 nam tử cụt tay. Trên người họ ít nhiều đều có thương tích, di chuyển cũng không quá thuận lợi.
Tiểu tử định tìm tìm một chiếc xe tải lớn để mọi người có thể ngồi ở phía sau cùng nhau.
Dù sao, họ không có sức chiến đấu gì, vì vậy tốt hơn hết là nên ở bên nhau.
Tạ Dư Trì xuống xe cho bọn họ phù chú, hầu như ai cũng có, nói với họ rằng những thứ này có thể dùng để phòng thân, nếu có nguy hiểm thì cứ dán lên những con chuột đó là được.
Hầu hết những người đó đều bán tín bán nghi, nhưng trẻ em rất đáng yêu, nhận phù chú còn cười hì hì hỏi đại tỷ tỷ có phải phù chú có công năng đặc biệt gì hay không.
Tạ Dư Trì nhìn bộ dáng hồn nhiên của lũ trẻ có chút động dung, cho chúng thêm 2 tấm phù chú.
Có lẽ đó là tất cả những gì nàng có thể làm được. Suy cho cùng... Mạt thế, không dễ dàng cho tất cả mọi người.
Ngồi trở lại ghế phụ, Tạ Dư Trì nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn một chút.
"Em không cần phải tự trách." Thuật Dung thấp giọng nói, "Những người đó cũng biết đám người kia muốn làm gì chúng ta, họ đã ngầm đồng ý. Có lẽ họ không có quyền lực hoặc có lẽ là thứ khác... Nhưng nếu chúng ta chết, họ sẽ hưởng thụ vật tư của chúng ta. Phó căn cứ trưởng của tôi, người còn tồn tại đến bây giờ cũng không có nhiều vô tội đáng thương đến như vậy."
Tạ Dư Trì ngơ ngẩn, nàng nhìn Thuật Dung, người phụ nữ đã thuần thục khởi động xe lái xe rời khỏi nơi này.
Tự trách... Sao?
Có vẻ như...
Tạ Dư Trì cảm thấy hơi khó chịu, à, hóa ra là tự trách và áy náy sao? Vì giết những người che chở bọn họ, khiến bọn họ không thể sống sót, không thể không rời khỏi căn cứ...
Khiếu Thiên liếm đầu ngón tay Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì thở dài, rõ ràng là những người đó...
Các nàng chỉ bất đắc dĩ mới...
Rõ ràng...
Nhưng, nhưng mà... Rốt cuộc là ai sai?
Bọn họ muốn sống sót, Tạ Dư Trì cũng muốn sống sót.
Mọi người đều muốn sống.
Loại cảm giác này thật khó chịu.
"Vậy, ai sai?"
"Thế giới này sai." Thuật Dung đột nhiên tăng tốc, ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào trong xe, Tạ Dư Trì bị chiếu vào phải nheo mắt lại, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu chít chít chít.
"Thuật Dung tỷ! Những con chuột đó!" Hạc Niên hoảng sợ nói, "Chúng đều vây lại đây!"