"Khe dị thứ nguyên, cộng với sự lây lan của virus." Sự điên cuồng trong mắt Thuật Dung khiến Tạ Dư Trì sợ hãi, "Tôi biết một tiến sĩ, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu thế giới song song cho đến khi ông ấy tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của dị thứ nguyên. Vì vậy, ông ấy đã cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu dị thứ nguyên, phát hiện... Trên thế giới này tồn tại khe dị thứ nguyên."
"Sao có thể!"
"Nhưng khe dị thứ nguyên xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên và khi cái khe đó biến mất thì sinh vật dị thứ nguyên cũng sẽ biến mất. Về mặt lý thuyết là như vậy, còn thực tế thì... Không ai biết." Ngón tay Thuật Dung xoa cổ Tạ Dư Trì, cảm nhận mạch máu đang nhảy lên, "Chuyện em không biết rất nhiều, ngăn cách với thế nhân, sau đó tôi nói với Thanh Hòa, biệt thự em ở, độ dày của lớp bụi không thể hình thành trong một tháng, cái phòng ở kia hẳn là.... Không có người ở trong ít nhất nửa năm."
"Rất kỳ quái, tôi hỏi những người trong căn cứ từng làm nhiệm vụ điều tra nơi đó, bọn họ không có chú ý đến biệt thự này. Kể cả những người bình thường đã từng sống ở gần đó, bọn họ đều... Không nhớ rõ, có phải rất thú vị hay không? Nhưng mà, cuối cùng bọn họ suy nghĩ rất lâu, lại nói với tôi, hình như có một cái biệt thự như vậy... Chỉ là, không biết chủ nhân là ai."
"Như thể biệt thự xuất hiện từ hư không vậy, ký ức của mọi người đã bị bóp méo." Thuật Dung nói những lời này một cách bình tĩnh nhưng sắc mặt Tạ Dư Trì càng ngày càng trắng.
『 Không ngờ... Lại có một người như vậy... 』
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, như không thể đoán được sẽ có người làm được điều này.
"Phù Chú Sư... Em rất khác biệt, rất đặc biệt, em nói em là độc nhất vô nhị, tôi tin." Thuật Dung cười nhẹ, "Vậy thì, xin hãy cho tôi biết rõ hơn về em... Phù Chú Sư độc nhất vô nhị."
Tạ Dư Trì không nói nên lời, "Chị, vì sao chị..."
"Người bình thường sẽ không làm thế này, nhưng mà xin lỗi, tôi là một kẻ điên." Giọng Thuật Dung vẫn lạnh lùng như cũ, "Tôi vẫn muốn giải phẫu em, nghiên cứu em. Nhưng như em đã nói, có lẽ tôi sẽ không đạt được gì cả. Vì vậy, mong em hợp tác với tôi."
"... Chị, nếu chị không động thủ với em," Tạ Dư Trì gian nan nói ra những lời này, "Em sẽ phối hợp với chị."
"Hợp tác vui vẻ." Thuật Dung vui vẻ nhếch lên khóe miệng, "Tiến sĩ phát hiện khe dị thứ nguyên và dự đoán sắp tới có lẽ sẽ xảy ra một thảm họa cho nhân loại. Vì vậy, ông ấy tận sức nghiên cứu thuốc cường hóa nhân loại, mà tôi cũng tham dự trong đó."
"Mặc dù thuốc tốt nhưng tùy người mà tác dụng sẽ khác nhau. Những người có thể chịu được cường độ sẽ sống sót, thăng cấp 1 Sao. Những người không thể... Chết."
"Những người đã chết đó, dưới sự ảnh hưởng của khe dị thứ nguyên, sẽ biến thành tang thi."
"Đây, chính là mạt thế."
Tạ Dư Trì nhìn khuôn mặt vô cảm của Thuật Dung, làm sao cũng không thể tưởng tượng được đây là nguồn gốc của mạt thế. Nàng còn tưởng là do nghiên cứu... Virus phát tán hay gì đó... Thế mà là... Loại lý do huyền huyễn này? Khe nứt?!
"Ma Nhân là sản phẩm của khe dị thứ nguyên." Thuật Dung nhàn nhạt nói, "Tang thi, động thực vật biến dị, Ma Nhân, quái vật dị thứ nguyên cùng với nhân loại cường hóa bản thân để tồn tại... Đây là hiện thế."
Thật đáng sợ...
"Bây giờ, cũng có? Khe... Dị thứ nguyên..." Tạ Dư Trì nhìn Thuật Dung.
"Vẫn luôn ở bên cạnh em." Thuật Dung mỉm cười nói, "Nếu không, em cho rằng mạt thế là cái gì?"
Tạ Dư Trì trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng khôi phục sức lực, nàng đứng dậy, "Em... Cho rằng chỉ là tang thi... Virus..."
"Hiện tại biết cũng không muộn." Thuật Dung mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Dư Trì đuổi theo cô, nghĩ đến vừa rồi mình đã đáp ứng, có chút đau đầu... A! Cái gì mà... Phối hợp cô? Phối hợp Thuật Dung hiểu biết mình? Làm thế nào để hiểu a? Phù Chú Sư, hệ thống? Chuyện này làm sao mà hiểu được... Thật là đau đầu.
Vấn đề là Tạ Dư Trì đã đồng ý rồi...
"Căn cứ trưởng! Vị đối chiến với Thanh Hòa kia, hình như, hình như..." Đột nhiên có một người vội vàng chạy tới.
Thuật Dung cau mày, bước nhanh đi qua.
Tạ Dư Trì từ xa nhìn thấy khán đài trên sân huấn luyện đã sụp một mảnh, còn Thanh Hòa cường chống nửa quỳ trên mặt đất.
"Đừng... Cô ta có AOE* ——" Thấy Thuật Dung các nàng muốn lại đây, Thanh Hòa lớn tiếng quát ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước.
*Area of Effect: Mô tả kỹ năng có tầm ảnh hưởng diện rộng trên cả một vùng, có thể là hồi máu hoặc kỹ năng sát thương.
Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung đã thấy gì. Nhưng Tạ Dư Trì chỉ cảm thấy mình đã bước vào một thế giới đỏ như máu... Mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ bởi màu máu tươi...
Trong đầu chỉ có một giọng nói đang kêu gào ——
Giết chóc! Và máu tanh!
Không, không được... Tạ Dư Trì lắc đầu, nàng đến từ đâu? Nàng, nàng là... Nàng là ai? Giết chóc? Không, không thể... Màu máu, khắp nơi đều có màu máu...
Đột nhiên, Tạ Dư Trì thấy một người quỳ trên mặt đất, trước mặt nàng là một xác chết, à không, tất cả đều là xác chết, có ba cái xác... Một nam một nữ... Một cô bé...
Vậy người này là ai?
Tạ Dư Trì nhìn người này từ từ đứng dậy, cơ thể và tay đầy máu. Máu chảy xuống đầu ngón tay... Đôi mắt màu máu của người này... Hòa vào bối cảnh đỏ như máu...
Chị ấy, chị ấy ——
Tạ Dư Trì đột nhiên lùi lại một bước, vô thức mở to mắt thở hổn hển, nàng nhìn thế giới khôi phục lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ... Chẳng lẽ nàng vừa bước vào AOE của Sùng Linh? Vậy, những hình ảnh đó chính là, chính là ký ức của Sùng Linh sao?
Tạ Dư Trì khó chịu đến mức đè lại trái tim, thấy Sùng Linh bị Thuật Dung túm cổ áo đánh một quyền vào mặt.
Sắc mặt Thanh Hòa tái nhợt, nằm trên đất thở hổn hển.
"Tỉnh táo chưa?" Thuật Dung không buông Sùng Linh mà vẫn túm lấy cổ áo cô cho đến khi màu máu trong mắt Sùng Linh nhạt đi và trở lại màu xanh lam.
Sùng Linh nhắm mắt lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Thật lâu sau cô mới mở mắt ra, giơ tay mở ngón tay của Thuật Dung, đi tới chỗ Thanh Hòa, "Cô, còn sống..."
"Vớ vẩn! Cmn!" Thanh Hòa trợn trắng mắt mắng, tên này đang đánh đột nhiên lên cơn nghiện ma túy, trong mắt hiện lên tia đỏ, sức chiến đấu đột nhiên tăng lên, túm lấy chính mình đánh không nói, còn một hai đòi viên đạn gì đó. Thanh Hòa hận không thể nâng Barrett lên uy cho cô một viên đạn.
Sùng Linh cũng không bực, cô đột nhiên cười nhẹ một cách quỷ dị, âm thanh đó làm Tạ Dư Trì có chút run chân.
Thanh Hòa bị cô cười đến nổi da gà, "Thần kinh! Tránh xa tôi ra!"
Sùng Linh chậm rãi xoay người rời đi.
"Lúc trước cô ấy cũng như thế này, những người gần cô ấy đều đã chết." Thuật Dung lạnh lùng nói, nhìn Sùng Linh đi khỏi sân đối chiến.
"Đúng là đồ điên!" Thanh Hòa mắng, cô đập sàn, có chút căm giận, "Kéo mình lên a, Thuật Dung!"
Thuật Dung thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Thanh Hòa đang chật vật đến cực điểm, xoay người rời đi, còn không quên mang theo Tạ Dư Trì đang trong trạng thái khiếp sợ, "Đi sân huấn luyện."
"..." Thanh Hòa nhịn đau bò dậy, nghĩ thầm mình đây là gặp loại người gì vậy chứ! Vừa rồi khi Sùng Linh nói mình còn sống, thế mà còn lộ ra vài phần sung sướng?! Rốt cuộc Thuật Dung đã mượn sức cái thứ biến thái gì vậy!
Cô cố gắng đi ra sân đối chiến, trong lòng mắng Sùng Linh không biết mấy trăm lần! Trở về biệt thự cố gắng bôi thuốc, liền thấy Sùng Linh tắm xong đi ra, nhìn cô một cái, rồi vui vẻ thoải mái lên lầu?!
Đm, nữ nhân này thậm chí còn không xin lỗi!
Thanh Hòa bên này tức giận gần chết, Tạ Dư Trì bên kia đang run bần bật dưới cái nhìn chăm chú của Thuật Dung.
Thuật Dung yêu cầu nàng bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, theo bình thường, Tạ Dư Trì bắn mười phát có thể trúng bảy tám phát, nhưng Thuật Dung lại lạnh lùng nhìn nàng ở bên cạnh, Tạ Dư Trì sợ vô cùng, thay hai băng đạn nhưng không trúng một phát nào.
Tạ Dư Trì bị nhìn chằm chằm tay có chút run, đổi băng đạn đổi nửa ngày, cho đến khi Thuật Dung lạnh mặt đè tay nàng lại, lấy súng nàng qua, mặt vô biểu tình thay băng đạn giúp nàng.
"Thanh Hòa dạy em như vậy?" Thuật Dung nhìn mục tiêu đang di chuyển bắn một phát, trúng ngay hồng tâm. "Em chuẩn bị ra ngoài rèn luyện như thế này?"
Tạ Dư Trì bị nói đến không nói nên lời, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, "Chị nhìn em, em khẩn trương..."
"Đối mặt với tang thi, nhiều tang thi nhìn em như vậy, em không khẩn trương?" Thuật Dung đang định nói gì đó thì đột nhiên đồng hồ trên cổ tay vang lên.
Thuật Dung ấn nút, màn hình chiếu ra khuôn mặt của một thanh niên, cậu rất lo lắng, "Lão đại, bọn em bị bao vây rồi! Thành phố X nước B này quả thực là một thành phố chết! Ngay cả chuột biến dị cũng có... Và cả tang thi biết bay nữa! Má!" Người nọ phỉ nhổ, rất là phiền muộn, "Cầu chi viện! Nên mang theo bom cháy và lượng lớn vũ khí!"
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đang nhìn thẳng vào mình...
Hmm... Kho vũ khí di động có lẽ có thêm nhiệm vụ rồi...
Vì vậy, tự nhiên, Tạ Dư Trì lại bị đưa đến kho vũ khí dưới lòng đất. Nàng có 14 ô, mặc dù có nhiều Phù Tăng Tốc hơn trước nhưng hoa quả, bánh mì, thức ăn cho thú cưng được thưởng khi còn kỳ hạn người mới đã hết sạch, nên còn 4 ô trống. Sau khi chất đầy một rương bom cháy, Tạ Dư Trì rất xấu hổ nói mình đã hết lương thực, có thể tiếp viện một chút hay không. Vì vậy, Thuật Dung đã nhờ người mang một rương bánh quy khô, Tạ Dư Trì vui vẻ hài lòng cho vào ba lô.
"Em còn 3 ô trống, có thể chia cho chị 2 ô." Một khi cao hứng, Tạ Dư Trì sẽ nói bậy.
"... A, ý em là, chị cần chứa thứ gì không?" Sắc mặt Tạ Dư Trì cứng đờ, sau đó cứng đờ dời sang chuyện khác.
"Một chiếc xe chiếm mấy ô?"
"1 ô a, xe không thể chồng lên nhau —— a, không phải!" Khi Tạ Dư Trì thuận miệng sẽ trả lời theo Thuật Dung, hậu tri hậu giác chính mình lại nói sai lời...
『... 』
"Chồng lên? Vậy cái loại giống bom cháy có thể chồng lên?" Thuật Dung nhìn chằm chằm Tạ Dư Trì, "Hửm? Em đã nói sẽ phối hợp tôi,"
"... Ừm, đại khái là có thể. Loại đồ vật cùng loại và nó không phải là đồ chứa, nếu nó không chứa bất cứ thứ gì là có thể. Những thứ lớn như ô tô không thể xếp chồng lên nhau, một chiếc chiếm một ô." Tạ Dư Trì thở dài, nói đúng sự thật, "Chị muốn biết nguyên lý em cũng không biết nên nói như thế nào, cho nên loại đồ vật này nào có nguyên lý gì. Cho dù chị giải phẫu em thì chị cũng không biết nguyên lý a, cho dù em chết đi những thứ trong ba lô của cũng sẽ không tự rơi ra, có lẽ sẽ biến mất cùng em."
"Lấy bom cháy ra."
Tạ Dư Trì đành phải lấy bom cháy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT