Nàng mở cửa thư phòng, thư phòng này không lớn lắm, có lẽ vì tủ sách hai bên chiếm quá nhiều diện tích? Một kệ sách đều là các loại sách khác nhau, tên sách có tiếng Trung và cả tiếng Anh, còn có một số sách sử dụng văn tự Tạ Dư Trì không biết là ngôn ngữ gì!
Còn kệ phía bên kia đều là những tập tài liệu được sắp xếp có tổ chức, nhãn tên đều là số thứ tự do Thuật Dung viết tay, có lẽ chúng đều là tài liệu nghiên cứu tâm đắc của cô? Nhưng vật như vậy không phải nên để trong tòa nhà nghiên cứu sao?
Ừm, có lẽ những thứ này không có bí mật gì?
Tạ Dư Trì bước đến bàn làm việc đã được sắp xếp gọn gàng, trông rất bắt mắt. Có một tờ giấy trên bàn, tờ giấy bị một cây thước sắt đè lên, còn có một cây bút chì?
Trên giấy có vài nét bút ít ỏi, có lẽ là bản thiết kế gì đó? Nhưng có vẻ như nó vẫn chưa hoàn thành.
Ngăn đầu tiên dưới bàn được mở ra, đều là những dụng cụ tinh vi được đặt ngay ngắn.
Ngăn thứ hai chứa đầy giấy trắng.
Ngăn thứ ba, có nhiều loại bút cùng với lõi bút...
Tạ Dư Trì hoài nghi Thuật Dung không chỉ có thói ở sạch mà còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, căn phòng này được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề thì cũng thôi đi, ngay cả đồ vật trong thư phòng cũng được sắp sếp rất gọn gàng.
"Đi tắm." Thuật Dung bước vào, gõ gõ cửa thư phòng, nhìn Tạ Dư Trì đang phát ngốc.
"Các chị ăn xong rồi? Vậy em đi ngay." Tạ Dư Trì đi ngang qua Thuật Dung, cổ tay lập tức bị bắt lấy, Tạ Dư Trì loạng choạng, còn chưa kịp phản ứng đã bị đè lên vách tường.
Đương nhiên, nếu Thuật Dung chỉ nắm cổ tay nàng, không dùng lực lớn như vậy thì tốt rồi... Vốn dĩ đã bầm tím, bây giờ bị nắm chặt như vậy khiến Tạ Dư Trì đau đến suýt khóc.
"Em lĩnh ngộ kỹ năng? Tàng hình?" Thuật Dung cúi đầu hỏi: "Con tang thi 2 Sao kia?"
Tim Tạ Dư Trì đánh thịch một cái, nàng có chút ảo não, Sùng Linh vậy mà nói ra?! Tại sao chứ??? A a a...
"Hửm?"
"Đúng, đúng vậy... Chị, chị có thể nhẹ tay chút được không?"
Thuật Dung thả lỏng tay, trong mắt một mảnh cuồng nhiệt, "Vì sao? Nguyên lý gì? Làm sao em có thể phát hiện mình có kỹ năng này? Sau khi dùng tinh hạch thì có gì khác thường? Chẳng lẽ là bởi vì thân phận Phù Chú Sư nên sẽ dễ có được hơn?"
Thuật Dung đột nhiên trở nên lảm nhảm, các câu hỏi của cô nối tiếp nhau. Câu trả lời cuối cùng cho những câu hỏi này chính là do —— Hệ thống. Nhưng cho dù Tạ Dư Trì có nói hệ thống ra, Thuật Dung cũng sẽ không tin điều đó...
Nguyên lý? Làm gì có nguyên lý nào! Tang thi là virus, là nhân loại biến thành, nhưng Lùn Ma Nhân là cái quái gì? Tuy là 2 Sao lại rất linh hoạt và tốc độ cũng rất nhanh! Móng vuốt dài và sắc bén như vậy, đừng có nói là trẻ con biến dị a hỗn đản! Mạt thế này vốn dĩ khoa học không thể giải thích được! Sao lại chấp nhất với những thứ này như vậy chứ!
Tạ Dư Trì không có can đảm chất vấn Thuật Dung, nàng hèn nhát cúi đầu không nói gì, ủy khuất nghẹn một bụng tức giận trở về.
"Hậu duệ của Phù Chú Sư cũng là Phù Chú Sư sao?"
Thân thể Tạ Dư Trì cứng đờ, nàng cảnh giác nhìn Thuật Dung, "Chị muốn làm gì? Em chỉ mới 18 tuổi thôi! Em là Phù Chú Sư cuối cùng, cho dù có hậu đại cũng chỉ là người thường!" Dù sao thì hậu duệ của nàng cũng không có hệ thống.
Thuật Dung cười cười, thấp giọng nói: "Vậy, em có học được phù chú nào mới không? Phó căn cứ trưởng của tôi..."
"Đừng dựa gần em như vậy..." Tạ Dư Trì thực khó chịu với bộ dáng Thuật Dung nhìn nàng từ trên cao xuống, cúi đầu nói chuyện bên tai nàng, hơi thở phả vào lỗ tai và cổ, ngứa không chịu được! Hơn nữa, lại còn rất ngượng ngùng! "Học Phù Tăng Tốc." Nhận mệnh cầm 10 tấm Phù Tăng Tốc đưa cho Thuật Dung, cuối cùng cô cũng đứng thẳng dậy.
Vừa được tự do, Tạ Dư Trì liền lao ra khỏi phòng, chạy vào phòng tắm đóng sập cửa lại.
Thanh Hòa đang ngồi trên sô pha lau Barrett:???
Tạ Dư Trì vừa tắm vừa xoa lỗ tai nóng lên của mình, thật là, ép hỏi thì dựa gần như vậy làm gì, nắm cổ tay cũng siêu cấp đau nữa! Tạ Dư Trì nhìn vào cổ tay bầm tím của mình, cảm thấy có lẽ nó sẽ không khá hơn trong thời gian này. Tại sao nàng đã 2 Sao mà vẫn còn đau khổ như vậy!
Hệ thống của nàng chắc là giả rồi!
『??? 』
Thay áo ngủ tiểu bạch thỏ, tâm tình Tạ Dư Trì cũng trở nên tốt hơn, nàng thấy Thanh Hòa bọn họ đang xem phim ma, ngủ sớm như vậy cũng không ngủ ngon được... Từ từ, nàng phải ngủ thư phòng? Nhưng thư phòng không có giường a! Cái ghế kia? Nằm bò ngủ?!
Mặt Tạ Dư Trì lập tức tái đi.
Oh no, nó còn không bằng ghế lái trong xe hơi nữa!
Nàng uể oải ngồi xuống sô pha, cảm thấy mình nên ngủ trên sô pha. Dù sao thì buổi tối không có ai, nàng có thể nằm.
Chỉ là... Sợ lăn xuống...
"Sùng Linh, sao chị lại nói em biết tàng hình, chị thật đáng ghét." Tạ Dư Trì oán giận nói.
Sùng Linh nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì, "Cái... Gì?"
"Kỹ năng!" Tạ Dư Trì xù lông. Nếu không phải đánh không lại, nàng thật sự muốn đánh tỉnh Sùng Linh cái người nửa tỉnh nửa ngủ này!
"Thuật Dung ép... Tôi cai... Nghiện, nói... Có thể làm tôi... Thăng cấp..." Sùng Linh nói ngắt quãng, "Trở nên mạnh mẽ... Nhưng mà... Kỹ năng của em... Tác dụng phụ... Tôi ghét..."
"Hể?"
"Đúng vậy, khi Thuật Dung nói sẽ làm cô ta trở nên mạnh mẽ, Sùng Linh đã nghĩ đến tác dụng phụ sau khi em dùng kỹ năng, vì vậy lo lắng trở nên mạnh mẽ sẽ có tác dụng phụ, Thuật Dung hỏi một chút nên mới biết." Thanh Hòa không thể chịu được, mở miệng giải thích: "Sao em ngốc vậy bảo bối? Ừm, nhưng cuối cùng em cũng có đầu óc, biết giấu át chủ bài, a... Nhưng cũng không có tác dụng gì."
Tạ Dư Trì: "..." Đau lòng không thể giải thích được.
"Bảo bối, em cũng 18 rồi, có thể đừng ăn mặc giống học sinh mẫu giáo được không?" Thanh Hòa trêu ghẹo bộ đồ thỏ con của Tạ Dư Trì, "Uống sữa không bảo bối?"
"Không!" Tạ Dư Trì trừng Thanh Hòa một cái, thấy Thuật Dung từ trong phòng tắm đi ra, trực tiếp ngồi ngay bên cạnh nàng. Khí thế của Tạ Dư Trì nháy mắt không còn.
Nàng nhát gan muốn nhúc nhích một chút nhưng sô pha không lớn, hơn nữa, bên cạnh chính là Sùng Linh, cho dù nàng ngồi trong lòng Sùng Linh thì cũng không cách Thuật Dung bao xa.
Tạ Dư Trì đành phải ngồi thẳng lưng, giả vờ nghiêm túc xem phim ma.
"Điện trong căn cứ dựa vào năng lượng mặt trời, hẳn là không đủ nhỉ?"
"Có vẻ em quá coi thường Thuật Dung nhỉ?" Thanh Hòa nghe xong nghi vấn của Tạ Dư Trì không khỏi cười rộ lên, "Không phải đã chấn chỉnh khu bình dân rồi sao? Đàn ông không dám ra ngoài săn bắn và không thành thạo một nghề nào đều được dùng làm nhân lực phát điện, có làm thì sẽ có ăn. Phụ nữ biết nấu ăn sẽ đi nấu ăn, những người không thể nấu ăn sẽ chịu trách nhiệm vệ sinh căn cứ và tất nhiên có phụ nữ sẽ tham gia vào việc phát điện."
"Phát điện như thế nào?"
"Vận động a, chính là ra sức." Thanh Hòa chỉnh âm lượng phim ma lớn hơn một chút, "Nói tóm lại, có thể làm việc thì đi làm việc, không muốn làm việc chỉ muốn bán thân thì tiếp tục bán, dù sao thì loại nhu cầu này cũng cần giải quyết."
"Âm thanh... Ồn." Sùng Linh nhíu mày, "Nhỏ."
"Âm thanh nhỏ vậy xem ma cái gì nữa? Không chỉnh!" Thanh Hòa cự tuyệt Sùng Linh.
Sùng Linh nhìn chằm chằm Thanh Hòa một lúc mới dựa lưng vào sô pha tiếp tục thất thần.
Tạ Dư Trì hơi nhát gan, nàng muốn nói vẫn là chỉnh nhỏ chút đi, nhưng Thanh Hòa đã cự tuyệt Sùng Linh... Nhịn không được cọ cọ vào người Thuật Dung.
Tạ Dư Trì cảm thấy mình thật sự không có cốt khí. Nàng vừa mới nhích nhích nhích ra xa Thuật Dung một chút, thế nhưng hiện tại nàng lại đang cọ vào người cô vì phim ma! Thật là một kẻ hèn nhát!
"Đi ra ngoài một chuyến, còn sợ?" Giọng Thuật Dung thực lãnh, chọc thủng sự thật Tạ Dư Trì sợ phim ma không chút lưu tình.
"..." Tâm mệt, Tạ Dư Trì nàng cũng rất tuyệt vọng a!
"Ờm, ngày mai em lại đi ra ngoài, có nhiệm vụ nào thuận tiện hay không?" Tạ Dư Trì hỏi.
"Em trở về không định nghỉ ngơi chút nào sao?" Thanh Hòa ngạc nhiên với sự tích cực của Tạ Dư Trì.
"Vâng... Vì lần này đa số thời gian đều lên đường, lúc về thì Sùng Linh lái xe, dọn dẹp tang thi, cho nên em không làm gì cả." Tạ Dư Trì thở dài, bất lực nói.
"Ngày kia." Thuật Dung mở miệng nói, "Ngày mai cho tôi xem khả năng tàng hình của em một chút."
"À... Được." Tạ Dư Trì do dự một lúc nhưng cũng đồng ý. Dù sao thì Thuật Dung có nghiên cứu như thế nào cũng sẽ không thành công!
"Sau khi dùng tinh hạch tiêu hóa năng lượng thông qua thực chiến và chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân ở mức tối đa." Thuật Dung đột nhiên nói.
"Đừng chọc tức cô ấy." Thuật Dung đột nhiên đặt tay lên vai Sùng Linh, lạnh lùng nói. "Cô ấy thức tỉnh kỹ năng khi mạt thế bắt đầu, khi cảm xúc dao động sẽ cuồng hóa, sẽ trầm mê trong máu tanh và giết chóc."
"Đó là lý do tại sao cô ta dùng ma túy?" Thanh Hòa ngẩn ra, "Thông qua phương thức này điều tiết cảm xúc?!"
Tạ Dư Trì nhìn Sùng Linh, mạc danh nhớ lần trước trong lúc lựa chọn kỹ năng có một kỹ năng khác —— Cuồng bạo. Nếu, nếu lúc trước mình chọn cuồng bạo, tác dụng phụ khát máu sẽ như thế nào...
"Mỗi lần... Tỉnh lại... Toàn là máu... Không còn ai sống... Không..." Sùng Linh ôm đầu, thân thể run rẩy không tự chủ được, "Tất cả đã chết... Không, không... Đừng..."
"Cô phải khống chế cảm xúc chiến thắng chính mình, bình tĩnh lại." Thuật Dung đặt tay lên vai Sùng Linh để giúp cô bình tĩnh lại. "Đừng để bị cảm xúc chi phối."
"Hô —— Tôi biết, biết." Sùng Linh phải mất một lúc lâu mới có thể ngừng run rẩy, sắc mặt cô rất kém, mái tóc vàng dường như cũng đã ảm đạm đi. Cô miễn cưỡng đứng dậy, xoay người lên lầu vào phòng.
Nhìn Sùng Linh vào phòng, Tạ Dư Trì nhớ ra đó không còn là phòng của nàng nữa.
"Khi mạt thế đến, cô ấy cuồng hóa giết cả gia đình mình." Thuật Dung nói, nhìn Thanh Hòa, "Đừng chọc tức cô ấy."
Thanh Hòa há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới thở dài, "Đã biết."
"Em có biết tại sao cô ấy lại đồng ý đến thành phố Z dễ dàng như vậy không?" Thuật Dung đột nhiên hỏi Tạ Dư Trì.
"Tại sao?"
"Trước mạt thế, cô ấy có một muội muội học sơ trung."
Tạ Dư Trì:???
Đùa gì vậy??? Nàng đã 18 tuổi rồi?! 18!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT