*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tâm điểm nhân vật: Hàn Y Trân - Na Tra - Khương Tử Nha - Triệu Di - Dương Hiển
________
___Tiên Giới___
" Đồ nhi! " - Thái Ất Chân Nhân giọng trầm mặc nghiêm nghị gọi tiểu đồ đệ đang ngồi trên một đài sen, nhắm nghiền mắt, chân khép lại, tay đặt lên đầu gối dường như không chút cử động
Na Tra nghe tiếng gọi, khó khăn mở mắt, hắn vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh. Những năm qua đạo hạnh của hắn tuy tăng, nhưng thể lực tuyệt nhiên trở nên sụt giảm. Vì thế suốt mấy ngàn năm hắn đều trú ngụ tại Miếu Na Tra để hấp thụ linh khí, rất ít tham chiến trần thế. Những khi tình thế ép buộc, hắn phải đứng ra dẹp loạn nơi mình ngự trị, sau những lần đánh nhau phải lên Tiên giới, ẩn thân vào đài sen ngọc để hồi phục nhanh hơn. Đài sen ngọc này được mọc ra từ thân hoa sen vàng mà hắn đã hóa thành, cũng xem như là nơi địa mạch huyết linh giúp hắn phần nào
Nhăn mày một cái, Na Tra chầm chậm mở mắt chợt xuýt xoa, trong lòng ngực hắn xoẹt qua một cơn đau nhói. Na Tra giật mình một cái rồi ôm lấy ngực trái, môi mỏng mím chặt, trán đổ đầy mồ hôi
" Sư phụ " - Na Tra gắng gượng đáp lễ, hắn thật muốn nhảy xuống quỳ xuống chấp tay hành đại lễ nhưng không tài nào đi được
" Đồ nhi, đừng động " - Thái Ất lo lắng, lập tức làm phép truyền thêm thanh khí vào đài sen ngọc cho Na Tra hấp thụ
Kiên trì truyền phép được một lúc, cơ mặt Na Tra dần giãn ra, trở nên dễ chịu hơn hẳn. Hắn vận công nén khí xuống đan điền, liền cảm thấy thoải mái, hắn mở mắt nhìn Sư phụ. Mắt Na Tra long lên cảm kích, hắn năng nổ nhảy phọt xuống, đầu gối chạm đất, tay chấp nghiêm trang, cuối đầu đa tạ Thái Ất Chân Nhân
" Sư phụ! người lại cứu mạng đồ nhi, đồ nhi đa tạ Sư phụ "
" Si nhi, mau đứng lên " - Thái Ất đưa tay đỡ lấy Na Tra
" Con là đồ nhi do chính ta dạy dỗ, cần gì khách sáo đến như vậy chứ...Nào " - Thái Ất Chân Nhân nói với giọng điệu đứng đắn của một bậc tiên thánh, từ tốn xoa đầu Na Tra, lau đi giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán của hắn
" Đồ nhi đã mấy ngàn năm tuổi, cũng đã là quân thần chốn Tiên giới, bị một chút thương tích cũng để người nhọc lòng lo lắng "
" Na Tra, ta vẫn không hiểu vì sao thể lực của con tại suy giảm nghiêm trọng như vậy, nhìn con chịu khổ người Sư phụ như ta cũng lực bất tòng tâm "
" Sư phụ, con không sao, chắc là do việc ở trần thế quá nhiều, Na Tra năng lực thấp kém nên đã không gánh vác nỗi, khiến người trăm công ngàn việc như vậy cũng phải bận lòng...đồ nhi bất hiếu "
" Đồ nhi, con là đứa đệ tử ưu tú nhất của ta, chuyển thế của Linh Châu Tử kề cận Nữ Oa nương nương sao có thể nói là thấp kém " - Thái Ất Chân Nhân thở dài
" Ta e thân sen của con có vấn đề "
" Sao có thể...thân sen kim cang bất hoại của con..."
" Vấn đề này, chắc là phải đi tìm Bách Hoa Tiên Tử một chuyến "
" À...Na Tra...Lụa Hỗn Thiên của con " - Thái Ất xòe tay, lập tức biến ra xấp vải đỏ thắm vốn đã bị đứt lìa nay được nối liền thẳng tắp
" A...Lụa Hỗn Thiên của con...Sư phụ con cứ tưởng nó bị hủy rồi...sao người có thể " - Na Tra vô cùng ngạc nhiên vui sướng ôm lấy món bảo vật thân thuộc
" Lụa Hỗn Thiên của con bị Kim Dao Tiễn cắt, chính ta cũng không cách nào nối liền. Nhờ Nữ Oa nương nương đã dùng Đá Vá Trời của mình mới có thể hàn nó lại "
" Hay quá...tạ nương nương " - Na Tra siết chặt lấy mảnh lụa đỏ, ngước mắt lên những tầng mây cảm kích vô cùng
" Thật không ngờ Thân Công Báo còn sống, hắn lại ra tay phá tượng đá của Tam Tiêu cướp lấy pháp bảo, phạm vào đạo luật Triệt Giáo. Việc làm của tên yêu đạo đó trời đất bất dung mà "
" Chính vì vậy con phải xuống trần gian ngay bây giờ Sư phụ, Thân Công Báo gian kế mưu mô lại còn có ý đồ bất chính với Y Trân, con sợ hắn sẽ cản trở việc phục sinh cho Sư thúc mẫu "
" Na Tra, con thật sự muốn vì nữ tử người phàm kia mà dấn vào thế tục sao " - Thái Ất Chân Nhân thăm dò
" Sư thúc mẫu đối với con là khai tâm quả, là thất khiếu linh lung, người đối tốt với con như vậy, con sớm đã xem người là dưỡng mẫu của mình. Bằng mọi cách con phải giúp Sư thúc hồi sinh Sư thúc mẫu, những chuyện khác Na Tra đều không màn " - Na Tra vừa chân thành vừa kiên quyết
" Na Tra...số kiếp phu phụ Khương Tử Nha ta khuyên con đừng nên tham vào sẽ hơn " - Thái Ất thở dài, ông nhìn Na Tra ánh mắt chứa đầy phiền não
" Sư phụ...con biết người lo cho con...con không sao...người yên tâm "
" Vả lại...Na Tra mà không giúp Sư thúc, cả đời sau này con sẽ sống trong tự trách hối hận đó Sư phụ "
" Hai...vẫn là không nói được con mà "
" Hì...Sư phụ, Na Tra phải đi rồi, đa tạ Sư phụ đã chăm sóc cho Na Tra những ngày qua " - Na Tra quỳ xuống cúi đầu chào Thái Ất Chân Nhân. Ông đỡ Na Tra dậy, mắt vẫn luyến lưu điều gì đó nhưng thôi, Thái Ất gật đầu, Na Tra mím môi một cái rồi đạp Phong Hỏa Luân bay xuống trần gian. Để lại một lão tiên nhân suy tư trầm mặc
" Na Tra, số mệnh của con phải tự con gánh vác rồi, người làm Sư phụ như ta chỉ có thể giúp con đến đó thôi "
___Trần Gian___
Kinh thành nhộn nhịp tiếng rao buông, cái tiết trời mát mẻ buồi chiều thu khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu, khuây khỏa. Với tính cách nghịch ngợm của mình, Hàn Y Trân sau khi lấy lại được thể trạng vốn có liền tung bay chạy nhảy khắp thành, đâu đâu cô cũng ghé qua. Ngày hôm nay Y Trân lại có nhã hứng đi may vài bộ y phục
" Vốn định đưa Triệu Di tỷ tỷ đi cùng để dùng số đo của tỷ ấy may y phục mới "
" Vậy mà Tiền bối lại không cho ta gặp tỷ ấy, nói gì mà sợ ta làm phiền lúc tỷ ấy đang khôi phục ký ức. Nghe thật chua xót quá đi...Y Trân ta là người ồn ào phá phách như vậy sao " - Y Trân chán nản than trách trên đường đi. Chợt cô dừng lại ở một tiệm trà, bắt gặp một bóng lưng quen thuộc khiến cô không thể rời mắt
" Tỷ tỷ? " - Y Trân bước đến gần, cô nghiêng đầu sang một bên, cố gắng vương mắt lên nhìn xem người trước mặt là ai, cô nheo mày ngờ vực. Vị cô nương đó nghe tiếng thì chầm chậm quay đầu lại nhìn theo hướng gọi
" Trân nhi " - Dương Hiển thoáng chút giật mình, chợt rưng rưng đôi mắt, nhìn từ trên xuống dưới, đúng là Hàn Y Trân tiểu muội của mình, Dương Hiển bậc ra một nụ cười vui sướng
" Là tỷ? " - Y Trân nhìn thấy Dương Hiển, theo quán tính mà mừng rỡ định chạy đến nhào vào lòng của Dương Hiển nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó
" Ờ...tỷ...không phải đến giết muội đó chứ? " - Y Trân nhìn Dương Hiển nghi hoặc, dù không muốn nhưng cô đã thừa nhận rằng ngày hôm đó Dương Hiển đã có ý sát hại mình
" Kìa Trân nhi...sao ta có thể giết muội chứ chúng ta tình như thủ túc kia mà...muội phòng tránh ta như vậy khiến ta rất đau lòng " - Dương Hiển mở to mắt ngạc nhiên không ngờ Y Trân lại có ý nghĩ như vậy
" Lần trước chính tỷ một câu đòi chém hai câu đòi giết muội...khi đó lòng muội không đau sao? " - Y Trân rơm rớm nước mắt, cảm xúc dâng trào khiến cô thở những hơi thật mạnh, nghe như những tiếng nấc mang đầy ấm ức
" Trân nhi..."
" Tỷ đừng kêu tên muội " - Y Trân hét lên
" Không phải...ta không muốn giết muội " - Dương Hiển hấp tấp giải thích
" Tỷ nói láo...chính mắt muội thấy cũng chính tai muội nghe...kể từ ngày hôm đó, muội vẫn luôn muốn gặp lại tỷ...gặp tỷ để hỏi vì sao...vì sao cái được gọi là tình như thủ túc đó lại một sớm một chiều gạt đi như vậy " - Y Trân lớn tiếng trách móc, nước mắt đã thành hai đường lăn dài trên gò má
Dương Hiển ngập ngừng, cô ta khập khiễng bước tới Y Trân, muốn nắm lấy tay muội muội trấn an. Y Trân đang kích động cũng khựng một nhịp, cô cung tay hình nắm đấm đưa lên trước ngực phòng thủ. Nhớ đến lần đó bị Dương Hiển chưởng một đòn vào ngực, tuy không hề hấn gì nhưng nó dường như đã phá vỡ mọi ước định của Y Trân về sự tin tưởng đối với Dương Hiển
" Muội? " - Dương Hiển nhướng mày, không khỏi bất ngờ với hành động của Y Trân. Thấy giữa tỷ muội hai người lại xuất hiện khoảng cách xa như vậy, Dương Hiển xót xa đứng chựng lại
" Ta đã chịu biết bao đau khổ để chống lại sự điều khiển của ả yêu hồ kia, thoát được rồi liền đi tìm muội. Kinh thành này rộng lớn như vậy không dễ dàng gì mới gặp lại..." - Dương Hiển hờ hững kể
" Chỉ có dùng chút tiền dựng lấy cái quán trà nhỏ này, ngày ngày ở đây chờ gặp muội "
" Hóa ra...muội đã căm ghét ta như vậy " - Câu nói kèm theo chút thất vọng, Dương Hiển nhìn Y Trân mỉm cười rồi quay đầu đi
Hàn Y Trân hơi ngạc nhiên khi nghe những gì Dương Hiển nói, trong đầu xoẹt qua nhiều dòng suy nghĩ. Bỗng khi quay đi trên người Dương Hiển làm rơi ra miếng ngọc bội màu trắng muốt được chạm khắc tinh xảo, nhìn kỹ thì bên hốc trong còn có khắc chữ Hàn. Đường chữ nguệch ngoạc phóng túng
Hồi tưởng
" Trân nhi muội xem " - Dương Hiển lấy từ sau thắt lưng ra một cặp ngọc bội một trắng một xanh họa tiết rất bắt mắt
" A ha...tỷ tỷ "
" Oa...đẹp thật đó, tỷ lấy ở đâu ra vậy " - Y Trân cười tít mắt, vui vẻ nhún nhảy
" Muội ngốc thật đó...đương nhiên là dùng trái cây đổi được rồi...tỷ đã phải hái cả một buổi mới đổi được chúng đó "
" Um...là tỷ tỷ giỏi nhất...ơ...hí...ở đây có hai cái chắc chắn là tỷ một cái...còn một cái...hí " - Y Trân híp mắt lại đắc ý
" Là cho cái cây mà ta đã hái quả "
" Ể...sao như vậy được, cây làm sao biết đeo ngọc bội, cái này đương nhiên là cho muội rồi...tỷ lại chọc muội " - Y Trân với lấy miếng ngọc bội màu xanh nhưng lại bị Dương Hiển giật lại
" Ế...cầm lấy " - Dương Hiển đưa cho Y Trân miếng ngọc bội màu trắng, tiểu nha đầu lại có chút không vui
" Um...không...muội thích màu xanh...màu trắng thanh khiết như vậy rất là hợp với dáng dẻ của tỷ tỷ "
" Sao ta lại không biết muội thích màu xanh chứ...chỉ là...hí ngồi xuống đây ta cho muội coi " - Dương Hiển nắm tay Y Trân ngồi xuống bàn
" Muội cầm lấy miếng ngọc bội màu trắng này của ta khắc tên của muội vào đó "
" Tại sao lại phải khắc tên của muội " - Y Trân nghiêng đầu thắc mắc
" Trân nhi ngốc...đương nhiên là vì ta yêu thương muội muốn muội lúc nào cũng ở bên cạnh ta "
" Ngọc bội này ngày nào ta cũng đeo bên mình, chỉ cần khắc tên của muội vào thì giống như muội đang ở cạnh ta rồi "
" Muội chẳng phải lúc nào cũng ở cạnh tỷ sao "
" Muội suốt ngày cứ đi luyện phép ở núi Đông Nhạc cùng Sư phụ, ngày gặp mặt được muội đếm ở trên đầu ngón tay! Ta một mình ở đây thật sự rất cô đơn có nó rồi sẽ không cô đơn nữa " - Dương Hiển đưa tay vuốt lên bề mặt gồ ghề của miếng bạch ngọc
" Tỷ tỷ...muội xin lỗi..."
" Muội có lỗi gì chứ...có trách cũng trách ta không đủ thể chất đi cùng muội, ta là yêu quái sao có thể đặt chân lên chốn thanh tu đó chứ "
" Tỷ nói gì vậy...Sư phụ đã nói tỷ chỉ cần chăm chỉ đưa thanh khí vào lưu thông huyết mạch, sớm sẽ được thành tiên...tỷ khổ luyện mười mấy năm như vậy...sao có thể nói là yêu quái "
" Được rồi...muội có cách này...muội sẽ khắc chữ Hàn vào bạch ngọc của tỷ...tỷ khắc chữ Dương vào bích ngọc của muội...um...Sư phụ có dạy muội thuật truyền âm...khắc xong muội sẽ làm phép biến ngọc bội thành pháp bảo để tỷ và muội có thể thông qua nó nói chuyện "
" Muội làm được sao "
" Phải "
" Vậy thì hay quá " - Dương Hiển nhìn vào miếng bích ngọc trên tay lòng ánh lên niềm vui sướng
Y Trân thích thú, vội vàng khắc lên chữ Hàn trên bạch ngọc. Việc này khó hơn cô tưởng, vật vã một hồi mới có thể lưu lại chữ Hàn nguệch ngoạc. Tuy không được đẹp nhưng Hàn Y Trân lại xem đó như một chiến tích, mặt hớn hở vô cùng. Thấy Y Trân cặm cụi, Dương Hiển cũng chạm khắc chữ Dương vào bích ngọc
" Trân nhi, ta xong rồi "
" Um...muội cũng xong rồi...nào để muội " - Y Trân cầm lấy hai miếng ngọc bội, đưa tay làm phép, miệng đọc câu chú gì đó đầu ngón tay liền hình thành một quả cầu phép nhỏ, thoắt cái quả cầu bay về phía miếng ngọc bội, một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt
" Hí...tỷ tỷ " - Y Trân đưa bạch ngọc cho Dương Hiển rồi sau đó nhảy lên biến mất, từ trong bạch ngọc lại truyền ra một giọng nói
[ Tỷ tỷ...muội phải đi lên Đông Nhạc Thái Sơn tu luyện rồi, phải hai ba ngày nữa mới về...tỷ ở nhà buồn chán liền có thể dùng bạch ngọc nói chuyện với muội ]
Dương Hiển mở tròn mắt kinh ngạc, chợp lấy bạch ngọc để lên tai nghe ngóng, Dương Hiển vui vẻ đáp lại
[ Tỷ biết rồi...Trân nhi...sau khi muội về lập tức nấu món muội thích ]
Phía bích ngọc của Y Trân sáng lên, cô mím môi mỉm cười rồi bay đi
" Vậy là từ nay có thể tâm sự với Y Trân nhiều hơn rồi " - Dương Hiển vuốt ve bạch ngọc trân trọng, cẩn thận mắc vào thắt lưng
Thực tại
Y Trân nhìn thấy miếng ngọc bội rơi trên đất liền kích động, tỷ tỷ cô vậy mà còn giữ nó. Bất giác cô đưa tay lên miếng bích ngọc của mình, chẳng phải cách đó không lâu vì muốn báo đáp Triệu Di tỷ tỷ nên cô đã có ý định đem miếng ngọc bội này trả ơn sao. Xem ra so với cô, Dương Hiển trân trọng món đồ này hơn nhiều
Lúc này chợt Dương Hiển cũng cảm nhận được vật treo ngay thắt lưng của mình bị rơi ra, quay đầu định nhắt thì chợt một chiếc xe kéo rơm đi qua, Dương Hiển hoảng hốt cúi xuống nhặt lên nhưng không kịp suýt chút thì bị chiếc xe kéo tông vào người, tay lại còn bị bánh xe cán qua lập tức trở nên bầm tím
" Tỷ tỷ! " - Y Trân lớn giọng gọi Dương Hiển, cô nhanh chóng chạy đến cạnh đỡ tỷ tỷ cô dậy
" Trân nhi...a...bạch ngọc...bể rồi " - Dương Hiển nhíu mày có vẻ rất đau đớn, mu bàn tay rướm máu. Mở ra lòng bàn tay đang run rẩy là miếng bạch ngọc đã bị nứt làm hai, nét mặt Dương Hiển lộ ra vẻ lo lắng
" Tỷ tỷ...sao tỷ lại bất cẩn như vậy chứ..." - Y Trân miệng tuy đanh thép nhưng lòng lại thất xót xa khôn xiết
" Đây là do Trân nhi tự tay khắc tên tặng ta...thấy nó như thấy Trân nhi đang ở bên ta...nó vỡ rồi..."
" Tỷ muốn giết ta sao lại bất chấp bảo vệ món đồ này...còn ý nghĩa gì nữa chứ " - Y Trân tức giận hành động dại dột của Dương Hiển, lớn tiếng trách móc
" Trân nhi..."
" Tại sao chứ..." - Y Trân nắm lấy đôi tay của Dương Hiển òa khóc, vừa lo lắng vừa căm giận khiến tâm trạng Y Trân hỗn loạn
" Ta bị Bạch Ly yêu hồ khống chế, điều khiển ta giết muội...Trân nhi ta xem muội như biểu muội của mình sao có thể nhẫn tâm hại muội...không lẽ suốt mười bốn năm qua tình cảm ta dành cho muội không đủ nhiều để khi gặp chuyện li gián muội liền tin ta muốn giết muội sao "
" Muội..."
" Nếu tiểu muội của ta đã không còn tin ta nữa, bạch ngọc cũng vỡ rồi, thế gian này ta không còn ai để nương tựa nữa, ta sống cũng vô ích...chi bằng ta chết đi! " - Dương Hiển lấy mảnh ngọc bội bị vỡ kề ngay mạch máu ở cổ tay định rạch tay tự sát hòng chứng minh tấm lòng đối với Y Trân
Hàn thị thấy thì hoảng hốt lắm, cô sợ tỷ ta sẽ làm thật liền một hất đánh bay miếng bạch ngọc sắt nhọn kia, ôm chầm lấy Dương Hiển, tay cô vuốt vuốt lưng của tỷ tỷ như thể đang xoa dịu
" Tỷ tỷ...muội có nói là không tin tưởng tỷ sao...tỷ đừng có làm chuyện dại dột...Y Trân từ nhỏ không có gia quyến nuôi dạy...tỷ tỷ muội xem như mẫu thân...sao có thể nhìn thấy tỷ chết chứ " - Y Trân khóc nức nở trong lòng Dương Hiển
" Muội tin tỷ là bị kẻ xấu hại...là do Y Trân không bảo vệ được tỷ tỷ chu toàn..."
" Muội còn trách tỷ không "
" Muội không trách tỷ nữa...không trách nữa " - Y Trân sợ lắm rồi, Dương Hiển một chút nữa đã chết trước mắt cô, cho dù tỷ tỷ có đối xử với cô ra sao thì Hàn Y Trân cô cũng không muốn tỷ ta chết
Dương Hiển dang tay ôm lấy Y Trân, vuốt lưng an ủi. Và Hàn Y Trân đã không để ý rằng, nơi bị xe kéo cán qua kia của Dương Hiển, máu bầm kia chảy ra lại là màu đen. Dương Hiển như đạt được mục đích gì đó, đắc ý nhếch miệng cười
___Phân Cách Tuyến___
" Tiên sinh...tiên sinh "
" Tiên sinh...người..." - Triệu Di đi ra chính điện tìm Khương Tử Nha, tìm mãi chẳng thấy đâu, nơi lạ lẫm này cô chẳng quen xíu nào. Đang loay hoay tìm người thì chợt cô va vào người của ai đó, ngước lên thì thấy chính là người cần tìm. Triệu Di ngại ngùng liền lùi lại phía sau
" Triệu Di cô nương...cô tìm ta " - Khương Tử Nha cúi mặt chỉnh lại thân áo bị Triệu Di đụng phải
" Ơ...Di nữ...Di nữ vốn định tìm Tiên sinh để hỏi chuyện...đứng trước phòng người gõ cửa cả một buổi chẳng thấy người đâu...nên mới ra chính điện tìm thử...không ngờ "
" À...ta ở đây giải quyết một số chuyện giúp Na Tra, dạo đây là ngày lễ tắm thiên cho những nhà nào có trẻ con, Na Tra là thần tướng có dáng mạo đồng thể nên được chọn chứng giám cho những đứa trẻ ấy "
" Na Tra? "
" À...là người hôm đó cùng với ta xông vào nhà của cô "
" A...Di nữ nhớ rồi "
" Um...cô tìm ta có chuyện gì, cô thấy không khỏe sao "
" Không...chỉ là...thuốc lần trước người đưa cho Di nữ...Di nữ đã uống nhưng vẫn không có tác dụng...vẫn chưa nhớ ra được gì "
" Thôi chết ta quên mất...ta còn chưa khai thông chân khí cho cô, sao mà thuốc phát huy tác dụng được...được rồi...cô qua đây "
Khương Tử Nha và Triệu Di ngồi trên một cái bục gỗ lớn, cả hai ngồi đối diện nhau
" Cô ngồi đây, nhắm mắt lại, cố gắng thoải mái thả lỏng hết sức có thể...nếu cảm thấy có gì bất thường liền nói cho ta biết "
" Dạ..."
Triệu Di nhìn dáng vẻ của Khương Tử Nha lo lắng căn dặn mình như vậy trong tâm liền thấy vui vẻ. Đường nét thật tuấn tú khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp. Cô nhắm mắt lại, tay đặt trên đầu gối đang xếp bằng, nhẹ nhàng hít thở theo lời Khương Tử Nha. Chính cô cũng không hiểu, sao người trước mặt lại khiến cô tin tưởng nhiều đến như vậy, mọi chuyện như đều có thể phó thác hoàn toàn cho hắn không một chút phòng bị, là do hắn đáng tin hay còn do gì khác
Khương Tử Nha thấy Triệu Di đã sẵn sàng, hắn đưa tay làm ấn ký, phép thuật từ đó truyền ra, hắn đẩy luồng phép màu vàng vào tráng Triệu Di, cô nhăn mặt một cái rồi buông lỏng như thể đã thích nghi. Khương Tử Nha thu tay lại để lên đầu gối, hắn chầm chậm nhắm mắt. Sau đó bao quanh hai người là một vòng phép trong suốt màu vàng đặc trưng, Khương Tử Nha là đang cùng Triệu Di đi qua từng hồi ký ức
Một hình ảnh xoẹt qua, Triệu Di thấy có một nam nhân độ tuổi trung niên đang bế trên tay một đứa nhỏ. Chợt hình ảnh khác lại đến, đứa nhỏ đó thoắt cái đã lến bốn và còn quen biết với một đứa nhóc khác. Những ký ức đó Khương Tử Nha và Triệu Di đều nhìn thấy, nó như đang khắc họa lại cuộc đời ai đó trong một thoáng chốc, rất nhanh nhưng lại mang đến cảm giác thân thuộc như thể chính Triệu Di đã trải qua. Dần dần Triệu Di nhận ra điều gì đó qua màn ký ức này, khóe mắt cô chợt tuôn ra những giọt nước mắt trong vô thức
" Cha..." - Cô thấy bản thân đã từng sống trong vòng tay yêu thương che chở của người thân, với một người đã sống nay không biết ngày mai như cô, khổ sở trong vòng lập khi nhìn thấy bản thân trong quá khứ đã từng hạnh phúc đủ đầy như vậy, nước mắt liền tuôn trào như suối
Đang mơ hồ nhìn thấy cha mình, cô nhăn mặt vì những đoạn ký ức tiếp nối sau đó thật khó chịu. Cô thấy mình có một bằng hữu, một cậu nhóc được cô cứu trong rừng. Trải qua thời gian cả hai lớn lên, hình như đã xảy ra chuyện gì đó
*Tố Tố...chúng ta bỏ trốn đi
*Cha huynh biết chuyện rồi...
*Tố Tố mau chạy đi...gặp nhau ở Đại Tống
Triệu Di nhăn mặt, đầu trở nên đau nhức, cô nghe thấy giọng nói ai đó cứ thúc dục mình, kêu mình bỏ trốn, lại còn hẹn gặp ở Đại Tống gì đó
" Tố Tố...? " - Triệu Di nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra
" Người đó...gọi mình là Tố Tố? Ai là Tố Tố chứ "
___Hết chap 21___