Mạnh Như Ký cảm thấy, từ khi tới vùng đất Vô Lưu, nguyện vọng của nàng luôn rất khó thành hiện thực.

Ví dụ như nàng muốn tiền, nhưng mỗi lần có được đều tiêu sạch như nước chảy.

Nàng muốn thành thân với Mục Tuỳ, thành rồi, vui vẻ chưa được mấy ngày lại cảm thấy chi bằng không thành.

Nàng muốn tới thành Trục Lưu, nàng quả thực đã tới, nhưng cũng không thể coi là hoàn toàn tới...

Sau khi tỉnh lại từ trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, trong lòng nàng liền cảm thán như vậy.

Căn phòng này ở một nơi rất cao, như một toà tháp, bốn phía là cửa sổ, nhưng không có cửa. Mạnh Như Ký mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy biển mây mênh mông.

Mạnh Như Ký đếm lại những ngày đã qua, vì tiền tài và những thứ tầm thường, nàng vẫn luôn lăn lộn ở vùng đất Vô Lưu, vận khí không tốt, còn lặn ngụp dưới sông một lần, đã rất lâu không đứng ở nơi cao này, nàng ngược lại có chút không quen.

Nàng nhìn biển mây, có chút thất thần, nhất thời cảm thấy như đã quay về nhân gian, quay về núi Hoành Hư. Lúc trên núi có sương mù, nhìn từ cửa sổ phòng nàng, cũng là cảnh tượng thế này...

"Vù" một tiếng gió, Mạnh Như Ký liếc thấy chính giữa căn phòng có ánh sáng trận pháp loé lên, ngay sau đó, nàng liền ngửi thấy khí tức khiến người khác không vui.

Mạnh Như Ký quay đầu lại, trong đám lệ khí, một người mặc y phục xám bước ra từ trận pháp.

Mạnh Như Ký tựa vào cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn ta. Trên khuôn mặt vẫn còn vết đao, khiến ánh mắt hắn ta càng thêm âm u cố chấp.

"Vết thương khỏi thì quên luôn đau?" Mạnh Như Ký lạnh giọng nói: "Gấp gáp bắt ta lại như vậy, là muốn nhanh chóng chết thêm lần nữa sao?"

Nghe Mạnh Như Ký nói, Trản Diệp không những không giận mà còn cười. Trong không gian riêng không có người ngoài, vẻ mặt hắn ta rất tự nhiên, kéo cái ghế trong phòng đến rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký bên cửa sổ:

"Ta rất nhớ ngươi, Mạnh Như Ký."

Thoải mái như vậy, như thể hôm qua bọn họ vẫn cùng nhau thảo luận về trận pháp mới, phá giải chú thuật kỳ lạ...

Mạnh Như Ký không đáp, tựa bên cửa sổ, nhìn biển mây bên dưới, trong lòng suy nghĩ nhảy từ đây xuống thì có khả năng sống sót không.

Sờ soạng khắp người, một đồng tiền cũng không có, vòng tay Mục Tuỳ đưa cũng không biết tại sao đã mất linh. Hòn đá Mạc Ly đó thì vẫn còn, có lẽ Trản Diệp không biết thứ này có tác dụng gì, vì thế không lấy khỏi nàng.

Mạnh Như Ký bắt đầu thấy may mắn, lần trước lúc gặp "Trản Diệp giả", nàng đã không lôi Mạc Ly ra.

Nhưng nhảy từ đây xuống, lỡ như Mạc Ly không tỉnh...

"Trên cửa sổ có cấm chế." Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Như Ký, Trản Diệp vừa rót trà cho mình vừa nói: "Ngươi không nhảy ra được đâu."

"..."

Vậy thì tốt quá.

Mạnh Như Ký trợn trắng mắt trong lòng, lại nhìn về phía Trản Diệp.

Đối với hoàn cảnh của mình hiện tại, Mạnh Như Ký biết rõ, cứng chọi cứng, nàng chắc chắn không đấu lại hắn ta.

Tiền đã mất, nội đan cũng không còn, còn không biết bên ngoài thế nào, kẻ trước mắt có nhược điểm gì.

Vì thế Mạnh Như Ký nhẫn nhịn cảm xúc, lãnh đạm nhìn chằm chằm Trản Diệp: "Ngươi tới đây từ lúc nào?"

Nghe Mạnh Như Ký nói chuyện với mình, khoé miệng Trản Diệp nhếch lên, khiến vết sẹo trên mặt càng trở nên đáng sợ: "Sau khi ngươi giết ta, ta đã tới vùng đất Vô Lưu. Lệ khí trên người ta khó tiêu tan, vì thế bị người khác phong ấn dưới gốc cây."

"Cây Nhân Duyên?"

"Bọn họ gọi như vậy."

Không khác suy đoán của Mạnh Như Ký trước kia là bao. Sau khi bị nàng giết thì Trản Diệp tới vùng đất Vô Lưu, sau đó bị cao nhân phong ấn dưới cây Nhân Duyên, vẫn luôn ngủ say, gần đây không biết xảy ra chuyện trùng hợp gì mà tỉnh lại.

"Ai phong ấn ngươi?" Mạnh Như Ký hỏi thẳng.

Trản Diệp hiểu rõ tính toán của Mạnh Như Ký, nhưng hắn ta không định che giấu. Theo hắn ta thấy, hắn ta không cần che giấu Mạnh Như Ký hiện tại.

"Chủ nhân Vô Lưu." Trản Diệp đáp.

Bốn chữ này khiến Mạnh Như Ký ngẩn ra.

Ngoại trừ lúc mới tới vùng đất Vô Lưu, Mạnh Như Ký nghe các quân sĩ nhắc đến người này, thì những lúc khác nàng đều cảm thấy vị chủ nhân vùng đất Vô Lưu này như ẩn thân vậy.

Chuyện gì cũng không xuất hiện, bất luận thành Trục Lưu và núi Lâm Lam làm chuyện gì, nhưng lại âm thầm định rõ chế độ thưởng phạt. Cách vận hành của vùng đất Vô Lưu, dường như chưa từng rời khỏi người này.

"Tại sao hắn..."

"Có lẽ, là muốn duy trì cân bằng của nơi này, có điều gần đây, không biết tại sao, khí tức của hắn đã yếu đi. Sức mạnh phong ấn dao động, vừa hay, bên ngoài cũng có lệ khí sinh sôi, thế nên ta mới được đánh thức."

"Lệ khí bên ngoài sinh sôi..."

Mạnh Như Ký nhớ đến Diệp Xuyên.

Trước đây Diệp Xuyên nói, sau khi hắn tới vùng đất Vô Lưu thì cứ ở dưới cây Nhân Duyên đợi chết, đến khi nhìn thấy tên của Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ bay đến...

Sau đó hoá thành lệ khí, thao túng con thỏ, tìm thấy nàng và Mục Tuỳ...

Lệ khí bên ngoài trong miệng Trản Diệp, không phải chính là...

Diệp Đại Hà chứ...

Tính toán thời gian, hình như, đúng là, khớp rồi...

Mạnh Như Ký im lặng hồi lâu.

Trản Diệp nhìn biểu cảm khẽ thay đổi của nàng, có chút buồn cười: "Ta tỉnh lại, là do ngươi sao?"

Mạnh Như Ký không muốn thừa nhận, vì thế không lên tiếng.

Thấy Mạnh Như Ký im lặng, Trản Diệp lại rót một ly trà cho Mạnh Như Ký:

"Sau khi tỉnh lại, ta nhìn thấy tên ngươi trên cái cây đó, biết ngươi cũng đã tới đây... Mạnh Như Ký, ta vừa buồn vừa vui. Ngươi biết không, ta buồn vì nhân gian đó vẫn rách nát như vậy, khiến ngươi cũng đến nơi này. Ta vui... vì vận mệnh cũng xem như không ghét bỏ ngươi. Ồ, còn một điều khiến ta buồn nữa."

Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký, vẻ mặt càng thêm âm u: "Vậy mà ngươi, lại thành hôn cùng người khác rồi."

Ừm...

Sao không thể?

Là nàng trăm phương ngàn kế ép buộc mà.

Mạnh Như Ký liếc nhìn cành cây không biết tại sao đã mất linh trên cổ tay.

Cũng không biết trượng phu được lời của nàng đang làm gì, thấy nàng bị bắt đi ngay trước mắt nhất định rất tức giận, mất mặt, chắc chắn còn ghen nữa.

"Không sao." Trản Diệp đẩy trà nóng về phía Mạnh Như Ký: "Ta biết hắn đã lấy nội đan của ngươi, còn trở thành vật Treo Mệnh của ngươi. Ta đã chuẩn bị đan dược cho ngươi rồi, ba ngày sau, đủ hai ngàn vàng, lúc đưa ngươi đi, ta cũng sẽ giúp ngươi lấy lại nội đan. Đến lúc đó, cả tên đó và vùng đất Vô Lưu, ta đều sẽ huỷ diệt cho ngươi."

Giọng nói và vẻ mặt hắn ta, lạnh lùng đến mức nước sôi cũng không thể hâm nóng.

Mạnh Như Ký nghe vậy liền trầm mặt: "Ngươi vẫn không thay đổi, vẫn cực đoan và điên cuồng như vậy. Vùng đất Vô Lưu, làm sai điều gì? Tại sao ngươi phải phá huỷ nơi này."

Trản Diệp thấy Mạnh Như Ký không tình nguyện tiến lại gần mình một bước, chỉ đành bưng trà nóng bước đến bên cạnh nàng.

"Mạnh Như Ký, khi trời quang, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành Trục Lưu bên dưới."

Trản Diệp nhìn xuống biển mây, thỉnh thoảng khi mây cuộn tới, ở khe hở nào đó, dường như thực sự có thể nhìn thấy nhà cửa và đường phố chỉnh tề bên dưới.

"Bọn họ nhỏ, như con kiến. Nhưng từng người trong bọn họ đều bẩn thỉu hơn người ở nhân gian. Bởi vì, người tới đây, trong lòng đều có quá nhiều chấp niệm và không cam lòng."

"Đúng." Mạnh Như Ký dứt khoát nói: "Giống ngươi và ta."

Trản Diệp liếc Mạnh Như Ký một cái: "Ngươi ở nơi này, càng có thể nhìn rõ hơn bóng tối trong tim bọn họ."

"Ta không cần ở nơi này, vẫn có thể nhìn thấy bóng tối trong tim con người." Mạnh Như Ký nói thẳng: "Nhưng, vậy thì sao?"

Trản Diệp im lặng giây lát, nói tiếp: "Mấy ngày trước, sau khi nắm quyền thành Trục Lưu, ta nói ta muốn đóng thành mười ngày, bảo bọn họ tự lấy lương thực trong thành. Nếu chia đều lương thực, trong vòng mười ngày, sẽ không người nào bị đói. Nhưng, lòng tham của con người, sẽ khiến hầu hết người trong thành bị chết đói."

Mạnh Như Ký lạnh lùng nhìn Trản Diệp: "Thì sao, không phải là ngươi ép bọn họ sao?"

"Ta không ép bọn họ, ta đã nói với bọn họ rồi, đồ ăn chia đều, sẽ đủ. Mạnh Như Ký, ngươi nhìn xem, bất luận ở đâu, con người cũng như vậy, chưa từng thay đổi."

Mạnh Như Ký nhắm mắt, kiềm chế tất cả cảm xúc: "Thế nên, ngươi muốn dùng lý luận này để thuyết phục ta thực hiện giấc mơ diệt thế nực cười kia cùng ngươi!?"

"Nực cười!?" Hai chữ này cuối cùng cũng đã đả kích Trản Diệp, hắn ta nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: "Đúng, nếu chỉ có ta, đây sẽ là giấc mơ nực cười! Nhưng Mạnh Như Ký, ngươi thì khác! Nội đan có sức mạnh sáng thế đó, ngươi có thể dùng! Ngươi có sức mạnh sáng thế! Ngươi có thể trở thành vị thần mới, tạo ra con người mới! Một con người hoàn hảo! Để đạt được mục đích này, ta sẽ biến thành một thanh đao, đao của ngươi..."

Mạnh Như Ký không nhịn được mà ngắt lời hắn ta: "Ngươi đúng là hoang đường."

Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký với vẻ khó hiểu: "Là ngươi hoang đường, ngươi rõ ràng từng thấy, rõ ràng từng đau khổ..."

Mạnh Như Ký hít sâu một hơi, cuối cùng dùng hết sự kiên nhẫn:

"Ta nói với ngươi lời này lần cuối cùng. Trản Diệp, nhiều năm trước, đưa ngươi về núi, là ta có lỗi với ngươi, có lỗi vì chỉ dạy ngươi thuật mà không dạy ngươi đạo. Khiến cho, ngàn năm trước, đến hiện tại, ngươi và ta hoàn toàn đi ngược hướng. Ta không hiểu ngươi, ngươi cũng đừng mong thuyết phục ta."

Mạnh Như Ký nhìn hắn ta, vẻ mặt kiên định, không hề chùn bước.

"Ta từng giết người, nhưng sinh mạng nhiều nhất trong tay ta là bản thân ta. Hèn nhát, sợ hãi, thu mình, cố chấp, trong vô số ngày đạo tâm không vững khó khăn tiến lên, ta đều giết một bản thân, cứu một bản thân, cho đến hiện tại! Ta! Có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, ngươi đừng vọng tưởng thay đổi ta. Ta sẽ không thay đổi, giống như ngươi vậy. Thế nên, Trản Diệp."

Mạnh Như Ký nói rõ từng câu từng chữ.

"Ngươi và ta, đã định là ngươi chết ta sống."

Trên cửa sổ có cấm chế, nhưng gió ngoài cửa sổ lại thổi vào, mang theo hơi lạnh từ biển mây.

"Đúng." Trản Diệp cúi đầu: "Linh hồn của ngươi, nhiều lần tôi luyện, nên là như vậy, đây cũng là điều ta cho rằng tốt nhất ở ngươi..."

Vẻ mặt hắn ta u ám, trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Mạnh Như Ký không muốn đứng gần hắn ta như vậy nữa, nàng muốn tách ra, nhưng một ly trà lại được đưa đến trước mặt nàng: "Nói nhiều như vậy, uống ít trà đi. Trước đây không phải ngươi khen trà ta pha rất ngon sao?"

"Bốn mươi lăm mạng người, ngươi chết một lần là trả một mạng, ta sẽ không bao giờ uống trà của ngươi nữa."

Mạnh Như Ký lãnh đạm nói xong, ngồi lại bên giường.

"Chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ không giúp, thậm chí, nhất định sẽ ngăn cản. Chỉ cần ta tìm được cách."

"Ta biết." Trản Diệp liếc Mạnh Như Ký một cái, mặc dù biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen kịt lại như có vòng xoáy đang thành hình: "Ta ngủ hơn ngàn năm, trước khi gặp ngươi, ta rất sợ hãi, sợ ngươi thay đổi. Nhưng bây giờ xem ra, ngươi không thay đổi chút nào. Thế này rất tốt."

Trản Diệp lẩm bẩm, lệ khí trên người lại bay ra, chưa đến một giây sau, trận pháp dưới chân hắn ta chuyển động, bóng người hắn ta biến mất trong phòng. Chỉ còn một giọng nói khó phân vui buồn lưu lại trong không trung.

"... Rất tốt."

Mạnh Như Ký thầm thấy không ổn, nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn cành cây trên cổ tay, vỗ vỗ, thấy không có phản ứng thì chỉ đành thở dài: "Lẽ nào lần này thực sự không còn đường lui rồi...". Truyện Dị Giới

"Cũng không đến mức đó."

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký đột nhiên bật dậy, kích động tìm kiếm khắp nơi: "Mạc Ly!? Lão... lão nhân gia nhà ngươi! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!?"

"Suỵt..."

Mạnh Như Ký cảm thấy hòn đá trong y phục nhảy lên hai cái: "Ở đây không tiện nói chuyện, ngươi ngủ một giấc trước đi, chúng ta, gặp trong mộng..."

Nghe giọng nói này, Mạnh Như Ký dường như đã thấy nụ cười ranh mãnh của nam tử trắng đến phát sáng đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play