Khoảnh khắc rơi xuống đáy hố, Mạnh Như Ký nghe thấy rõ ràng tiếng xương cốt vỡ vụn.

Nhưng, không phải của nàng.

Nàng được Mục Tuỳ ôm trong lòng, Mục Tuỳ nằm phía dưới, xương đã bị gãy.

Sau khi tỉnh lại từ cơn choáng váng ngắn ngủi, Mạnh Như Ký lập tức bò dậy từ trên người Mục Tuỳ. Nàng thô bạo rũ bỏ bụi bẩn và hoa cỏ trên người mình, quay đầu nhìn sang Mục Tuỳ.

Dưới ánh trăng ở đáy hố, ngoại trừ tiếng cát đá cây cỏ rơi xuống, thì rất yên tĩnh. Mục Tuỳ nằm trên đất, nhất thời không ngồi dậy. Mạnh Như Ký biết, nếu không ôm nàng, với sự hiểu biết của nàng về thân thủ Mục Tuỳ, hắn sẽ không bị ngã gãy xương.

Mạnh Như Ký nói: "Ta vẫn có thể ứng phó với tình huống này, ngươi không cần ôm ta."

"Không có thuật pháp, chân ngươi sẽ gãy." Mục Tuỳ ngồi dậy, lúc nói chuyện không có biểu cảm gì. Nếu không phải vừa rồi tiếng xương gãy vang lên ngay bên tai Mạnh Như Ký, nàng cũng sẽ không nhìn ra Mục Tuỳ đã bị thương.

"Vậy ngươi thì sao? Bị gãy chỗ nào?" Mạnh Như Ký hỏi.

Mục Tuỳ ngẩng đầu liếc nàng một cái, không chút dao động đứng dậy: "Không sao."

Mạnh Như Ký nhướng mày: "Gãy cũng gãy rồi, có gì phải giấu chứ..."

Nàng còn chưa nói dứt lời đã thấy Mục Tuỳ đứng dậy, chống một cánh tay lên tường để khống chế vai, sau đó tay còn lại của hắn giữ phần trên của cánh tay đó, xoay người về trước, lại thêm một tiếng "lắc rắc" khiến người khác ghê răng. Mục Tuỳ mím chặt môi một lúc, sau đó hắn buông tay ra, để cho cánh tay kia rũ xuống.

"Không muốn giấu." Giọng nói Mục Tuỳ bình tĩnh: "Chính là không sao."

Mạnh Như Ký: "..."

Nàng gật gật đầu, khen: "Cứng cỏi."

Mục Tuỳ không đáp lại lời khen này, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mạnh Như Ký lại mượn ánh trăng bên ngoài để nhặt hai cành cây khá thẳng từ đám cây cỏ rơi xuống, sau đó xé vạt váy đã rách bươm của mình: "Nhưng dù ngươi cứng thế nào thì cũng phải buộc lại. Nào."

Mục Tuỳ quay đầu, nhìn vào mắt Mạnh Như Ký, sau đó lại nhìn thứ trên tay nàng: "Tự nó sẽ khỏi."

"Vạt váy ta đã rách rồi, ngươi không thể nói không buộc."

Mục Tuỳ im lặng giây lát, rồi mới vươn cánh tay ra.

Mạnh Như Ký cầm lấy tay hắn, thành thạo băng bó: "Hình như ngươi đã quen với việc cơ thể bị thương rồi?"

Mục Tuỳ không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Mạnh Như Ký dưới ánh trăng mỏng manh.

Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, lúc cúi đầu giúp hắn buộc vết thương, làn da trên trán và mũi được ánh trăng nhu hoà chiếu sáng. Khoảnh khắc này, ánh trăng xanh lục u ám của vùng đất Vô Lưu, cũng trở thành ánh trăng trong vắt trong mắt hắn.

Có chút mê người.

Đầu ngón tay không bị thương của Mục Tuỳ động đậy, hắn nhẫn nhịn sự kích động muốn kéo nàng vào lòng.

Mạnh Như Ký đương nhiên không biết tâm tư phức tạp của Mục Tuỳ, nàng vừa nghiêm túc băng bó vừa nói:

"Trước đây núi Hoành Hư thu nhận rất nhiều đứa trẻ không có nhà để về. Có đứa trẻ giống như ngươi vậy, ngã cũng không nói cho ta, để nó tự lành, nhưng không băng bó thì cánh tay sẽ xiêu vẹo."

"Ta không phải đứa trẻ nữa." Mục Tuỳ nói.

"Vậy cũng sẽ xiêu vẹo." Tựa như nhớ lại quá khứ, vẻ mặt Mạnh Như Ký có chút hoài niệm: "Mấy hộ pháp đó của ta rất cứng miệng, cố chấp, ngươi cũng giống bọn họ..."

Khoé môi Mục Tuỳ mím lại: "Đối với đứa trẻ nào ngươi cũng tốt như vậy sao?"

"Hửm?"

Câu hỏi này quá đột ngột, Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ, còn chưa đáp lại thì Mục Tuỳ đã tiếp tục hỏi: "Ngươi sẽ băng bó cho họ, tựa vào gần họ, cũng sẽ ở dưới ánh trăng với bọn họ thế này sao?"

Hắn vừa nói, bước chân vừa đến gần Mạnh Như Ký hơn.

Bọn họ vốn đã rất gần, sự tiến lên của Mục Tuỳ lại càng rút ngắn khoảng cách này, khiến động tác băng bó của Mạnh Như Ký cũng bị ép dừng. Một cánh tay bị thương, hai bàn tay cầm "băng gạc" của Mạnh Như Ký, đều bị đè giữa lồng ngựa hai người.

Mạnh Như Ký không tự chủ mà lùi về sau một bước, nhưng Mục Tuỳ lại tiến lên.

Cho đến khi lưng Mạnh Như Ký dán vào bức tường đất ẩm ướt dưới hố. Mạnh Như Ký không lùi được nữa, Mục Tuỳ cũng dừng bước.

Cảm giác áp bức và ám muội thầm kín dần bao trùm hố sâu.

Mục Tuỳ nhìn nàng chằm chằm, giống như thú hoang đang nhắm con mồi.

"Với người nào, ngươi cũng đối xử tốt như vậy?"

Mạnh Như Ký chớp mắt, rời khỏi sự kinh ngạc ngắn ngủi. Nàng không thích khoảng cách và áp lực như vậy, vì thế chắp tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mi tâm Mục Tuỳ: "Dừng lại!"

Nàng đẩy trán Mục Tuỳ ra, khiến đầu hắn hơi ngẩng lên, sau đó tiếp tục dùng lực, đến khi bước chân Mục Tuỳ bắt đầu lùi lại.

Đẩy đến khoảng cách thích hợp, Mạnh Như Ký thu tay về, nhìn Mục Tuỳ: "Ngươi đang ăn giấm gì thế?". Được cop𝐲 tại ++ TrUmTru 𝐲en.Vn ++

Câu chỉ trích lạnh lùng và duy trì khoảng cách này khiến Mục Tuỳ hoàn hồn. Mục Tuỳ chạm vào mi tâm bị Mạnh Như Ký đẩy ra, lúc này mới phát hiện hành động vừa rồi của mình quả thực giống như đang ghen.

Mạnh Như Ký tốt với ai, không tốt với ai, có kề sát người khác thế này không, có cùng đứng dưới ánh trăng thế này không, thì liên quan gì đến hắn?

Hắn chỉ muốn biết cách sử dụng của viên nội đan kia thôi.

Mục Tuỳ cúi đầu, mím môi, thầm nghĩ: Đều do vận mệnh của vật Treo Mệnh này trói chặt hắn. Khiến khoảnh khắc vừa rồi hắn không phải là hắn.

Mạnh Như Ký tiếp tục băng bó nốt đoạn "băng gạc" cuối cùng cho Mục Tuỳ, nàng nói: "Nếu không phải ngươi làm đệm cho ta thì cũng không đến mức ngã gãy tay, ta chỉ trả lại ngươi một ân tình thôi."

Mạnh Như Ký thắt nút trên băng gạc, sau đó vòng băng gạc qua một vòng, treo trên cổ hắn.

"Ta không hề tốt với tất cả mọi người, ví dụ, con thỏ của ngươi đào cái hố này, khiến bây giờ ta rất muốn ăn thịt thỏ nướng."

Vừa nói dứt lời, trong hố sâu đột nhiên có một ngọn gió quỷ dị thổi tới.

Lọn tóc của Mạnh Như Ký đong đưa, nàng nhạy cảm phát hiện ra hướng gió thổi tới. Dưới đáy hố, ở trong góc có một cửa động nhỏ bằng lỗ chó. Cái động tối đen, gần như không thể nhìn rõ dưới ánh trăng mờ.

Ánh mắt của Mạnh Như Ký khẽ nghiêng về phía đó.

Mục Tuỳ tất nhiên cũng cảm nhận được, chỉ là bụng dạ hắn khó lường hơn Mạnh Như Ký, giả bộ ngơ ngác nói: "Cái gì mà thỏ của ta?"

Mạnh Như Ký nghe vậy, cười, lại liếc Mục Tuỳ, muốn xem thử hắn định diễn thế nào.

Nhưng đúng lúc này!

Trong "lỗ chó" tối thui kia, một thứ trắng tròn gì đó đột ngột trồi lên! Chính là con thỏ kia! Nó duỗi chân, bật lên từ mặt đất, nhảy lên không trung!

Lần này Mạnh Như Ký đã có phòng bị, nàng thuần thục xoay người, sau đó!

Một giọng nói hùng hồn long trời lở đất vang lên từ đáy hố: "Nữ nhân xấu xa! Lấy mạng ra đây!"

Sau khi nghe thấy giọng nói đó, nhìn thấy con thỏ trắng trắng bông bông đó biến thành hình người trong không trung, Mạnh Như Ký vẫn không nhịn được mà trừng to mắt, há hốc miệng, đến cơ thể cũng bị doạ cho ngả về sau.

"A!" Một nam nhân vạm vỡ vung cánh tay còn to hơn cả chân nàng, tàn nhẫn đấm về phía mặt Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký hoảng hồn né tránh, cong eo nghiêng người, ngã xuống mặt đất.

Nắm đấm của tráng hán kia đập lên tường đất trong hố, khiến bùn đất rơi xuống, lộp bộp đập lên đầu Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký quên né tránh, nàng ngồi trên đất, ngơ ngác, chấn kinh, lưỡng lự nhìn tráng hán đang tấn công nàng trước mặt.

"Ngươi..."

Mạnh Như Ký chỉ vào tráng hán trên đỉnh đầu, rồi lại chỉ vào Mục Tuỳ cũng đang sững sờ bên cạnh.

"Ngươi là... thỏ?"

Hắn nghe thấy Mạnh Như Ký nói như vậy.

"Ngươi! Đừng mơ! Động vào! Thành chủ ca ca! Của ta!"

Hắn cũng nhìn thấy tráng hán rung lắc chòm râu, gầm lên như vậy.

Thành chủ ca ca...

Mục Tuỳ như thể bị một đòn tấn công đánh trúng vào ngực.

Con thỏ... là đực...

Thế nên... mấy quản sự thành Trục Lưu trước đây không ngừng nựng thỏ... sau khi nhìn thấy nó thành tinh thế này, vẫn răm rắp nghe lời nó ư?

Bị nó mê hoặc rồi sao?

Hay là bị quỷ ám rồi?

Lẽ nào thành Trục Lưu xảy ra chuyện rồi? Mấy quản sự kia đều điên rồi?

Để một con thỏ thế này khoắng sạch ngân khố?

Thỏ thành tinh chắn trước mặt Mục Tuỳ, ngăn giữa hắn và Mạnh Như Ký: "Thành chủ ca ca! Người đừng sợ! Thỏ đưa người đi!"

Mục Tuỳ nhất thời ghê họng.

Mạnh Như Ký nghe vậy, tựa như cuối cùng cũng thoát khỏi cơn chấn động. Nàng không nhịn được, một tiếng "ha ha" bật ra khỏi miệng. Sau đó nàng liếc nhìn sắc mặt trắng xanh của Mục Tuỳ, tiếng "ha ha" liền tràn ra như nước lũ, không ngừng vang vọng trong đáy hố.

"Thành chủ... thành chủ ca ca!" Mạnh Như Ký vừa cười vừa đập đất: "Thỏ đưa người đi! Ha ha ha! Thiên Sơn Quân! Thỏ của ngươi không chỉ biết cắn người và đào hố! Còn có thể đưa ngươi đi! Ha ha ha!"

Ánh trăng xanh lục u ám, không còn sự ám muội và tươi đẹp như vừa rồi nữa. Trong tiếng cười chói tai của Mạnh Như Ký, sắc mặt Mục Tuỳ càng lúc càng trầm.

Thỏ tráng hán thành tinh quát Mạnh Như Ký: "Ồn chết mất nữ nhân xấu xa! Ngươi..."

Còn chưa đợi hắn ta nói hết câu, Mục Tuỳ ở sau lưng đột nhiên ra tay. Một chân hắn đá vào đầu gối con thỏ, bàn tay không bị thương trực tiếp giữ lấy cổ con thỏ từ phía sau, hai đầu ngón tay bóp chặt khí quản của nó, không cần dùng nhiều lực, chỉ cần khẽ bóp một cái, khí quản của con thỏ sẽ lập tức đứt đoạn, ngạt thở mà chết.

Con thỏ bị Mục Tuỳ đột ngột đạp nên không kịp phản ứng, nhưng Mạnh Như Ký cười đến đứt hơi ở bên cạnh lại phản ứng kịp.

Tiếng cười chói tai lập tức biến thành tiếng hít khí lạnh, nàng lao đến, giữ lấy ngón tay cái của Mục Tuỳ, khiến Mục Tuỳ không thể cắt đứt khí quản của con thỏ.

"Ngươi làm gì thế?" Mạnh Như Ký kinh ngạc hỏi hắn: "Ngươi muốn ăn thịt thỏ nướng thật à?"

Ánh mắt Mục Tuỳ lạnh lẽo: "Không phải tỷ tỷ muốn ăn thịt thỏ nướng sao, ta giết hắn, cho ngươi ăn."

Mạnh Như Ký nghe mà đần người: "Ngươi đúng là có thể hạ sát chiêu!"

"Thành... thành chủ..." Con thỏ bị đạp cho quỳ dưới đất, một tráng hán, lúc này còn không dám động đậy: "Ta tới cứu người mà..."

"Ta không quen biết ngươi." Mục Tuỳ nói: "Cũng không cần ngươi cứu."

Một tráng hán đích thực, nghe vậy lại "tí tách tí tách" rơi nước mắt: "Thành chủ ca ca, người bị nữ nhân xấu xa uy hiếp rồi..."

"Bốp" một tiếng, Mạnh Như Ký đánh ngất con thỏ còn định nói tiếp.

Con thỏ vừa nhắm hai mắt, cơ thể như núi đổ rầm xuống đất.

Hắn ta đã ngã, nhưng Mạnh Như Ký vẫn nắm bàn tay vừa rồi định sát sinh của Mục Tuỳ. Nàng nhìn chằm chằm Mục Tuỳ: "Được rồi, như vậy hắn cũng không nói được nữa, ngươi không cần vội giết hắn diệt khẩu."

Mục Tuỳ liếc bàn tay nắm lấy ngón tay mình của Mạnh Như Ký, rồi lại lướt qua gò má nàng:

"Thế nên, đối với ai ngươi cũng tốt như vậy, đúng không?"

Mạnh Như Ký nhướng mày, nàng cảm thấy Mục Tuỳ này ít nhiều cũng hơi bị điên.

Lúc này rồi vẫn để ý đến vấn đề không chút quan trọng này.

"Thế nên, Thiên Sơn Quân còn định diễn bao lâu nữa?"

Mạnh Như Ký trực tiếp nói rõ: "Để che giấu chuyện bản thân đã khôi phục ký ức, không tiếc giết chết một hầu cận trung thành. Rốt cuộc ngươi, muốn có được gì từ ta?"

Bốn mắt nhìn nhau, tựa như quay lại ngày đầu gặp gỡ, trên vách đá tuyết, bọn họ nhìn nhau, phòng bị, nguy hiểm, âm thầm đọ sức.

"Được."

Trong ánh mắt của Mục Tuỳ, vẻ ngây thơ đã hoàn toàn biến mất, hắn khẽ nâng cằm, điệu bộ nhìn từ trên cao xuống: "Không diễn nữa."

Y phục Mục Tuỳ vẫn rách nát như vậy, mặt mũi cũng nhem nhuốc, nhưng khi hắn không che giấu bản thân nữa, một luồng khí tức chết chóc lạnh lẽo bắt đầu bao trùm.

Mạnh Như Ký lại quan sát Mục Tuỳ một lúc, khẽ cười:

"Ta vốn muốn chiều ngươi mà diễn thêm một lúc để thăm dò ngươi, nhưng ta đã lấy được hôn thư, tiếp tục chơi với ngươi không còn nhiều ý nghĩa nữa." Mạnh Như Ký chỉ vào con thỏ đã biến về một đống trắng tròn dưới đất, nói: "Hơn nữa, không cần giết người chỉ vì chút chuyện nhỏ này, Thiên Sơn Quân, đến lúc dừng lại rồi."

"Yêu chủ của núi Hoành Hư có lòng từ bi, Mạnh sơn chủ, danh bất hư truyền." Mục Tuỳ nói: "Ngươi đối xử với ta, xem ra rất giống những người khác."

"Thị phi thiện ác, ân oán tình thù, trong lòng ta tự định, sẽ làm theo cách của ta." Mạnh Như Ký trực tiếp thừa nhận lời Mục Tuỳ nói, nàng đúng là đối xử với hắn giống những người khác.

Mục Tuỳ nghe vậy, khoé miệng khẽ hạ xuống, có điều không để lộ ra ngoài.

Nhưng Mạnh Như Ký lại quan sát được, nàng lùi lại một bước, bình tĩnh nói:

"Thiên Sơn Quân, nếu ta và ngươi đã nói rõ ràng, sau này không bằng đối đãi chân thành đi. Ta nói thẳng, ta mưu đồ tiền của thành Trục Lưu ngươi. Ngàn vàng mua mạng, ta muốn quay về nhân gian. Ngươi mưu đồ gì, để ta xem thử, ngàn vàng này của ngươi có thể giao dịch với ta không."

"Được thôi. Thành Trục Lưu vốn là nơi giao dịch." Thấy Mạnh Như Ký thẳng thắn như vậy, Mục Tuỳ cũng nói thẳng: "Ta muốn biết cách sử dụng nội đan của ngươi."

"Không khác ta đoán là bao."

Ánh mắt Mục Tuỳ khẽ hướng lên: "Ngươi nguyện ý dạy, ta cũng sẽ nguyện ý giao ngươi ngàn vàng."

Mạnh Như Ký khẽ cười, mày mắt cong cong, ngọt ngào nhìn Mục Tuỳ: "Nhưng làm sao bây giờ, chỉ riêng chuyện này là ta không nguyện ý giao dịch với ngươi. Tâm pháp, ta không muốn dạy, nhưng ngàn vàng, ta vẫn muốn có."

Lời nàng nói khiến sát khí trên người Mục Tuỳ càng thêm nặng nề, nhưng nụ cười của nàng lại khiến hắn siết chặt bàn tay bên người. Hắn dời tầm mắt, không nhìn khuôn mặt Mạnh Như Ký nữa:

"Trước kia ở trong ngục, ngươi từng dạy ta mấy câu khẩu quyết, ta vẫn còn nhớ, chỉ là muốn lĩnh hội toàn bộ thì vẫn cần thời gian. Mà bây giờ thứ ta có là thời gian, nếu ngươi không nguyện ý dạy, sau này, tâm pháp của ngươi không thể đổi lấy ngàn vàng được nữa."

"Vậy sao?" Mạnh Như Ký xích đến trước mặt Mục Tuỳ, mỉm cười: "Nếu ngươi cần thời gian để lĩnh hội, hà tất phải tốn sức giả ngốc trước mặt ta. Mấy ngày này không dễ sống nhỉ, Thiên Sơn Quân."

Nhìn Mạnh Như Ký gần kề, Mục Tuỳ lại dời tầm mắt, nhưng Mạnh Như Ký không định buông tha cho hắn, vừa tươi cười vừa dịch đến trước tầm mắt hắn.

"Hơn nữa, Thiên Sơn Quân, bây giờ ngươi, hình như có một chút tình cảm mà ngươi muốn khống chế nhưng lại không thể khống chế, đúng không?"

Mục Tuỳ nhất thời ngẩn ra, nhìn Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký cười híp mắt:

"Ngươi không ngốc, ta cũng không ngốc. Mấy ngày này, nếu là một Mục Tuỳ không hiểu chuyện, hắn sẽ ỷ lại vào ta, yêu ta, ta tin. Nhưng ngươi... một thương nhân từng kiếm được ngàn vàng như ngươi, giỏi nhất là cân bằng lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nảy sinh tình cảm với ta, ta không tin."

Mục Tuỳ không phủ nhận.

"Ở vùng đất Vô Lưu, người chết dở không thể rời khỏi vật Treo Mệnh là quy tắc, vậy vật Treo Mệnh cũng có quy tắc với người chết dở nhỉ. Có điều vật Treo Mệnh của người này là vật chết, của người kia là vật sống, bọn họ hoặc không có ý chí hoặc không biết nói chuyện, thế nên mọi người rất khó đoán được quy tắc bên trong mà thôi."

"Cơ thể ta không thể rời khỏi ngươi..." Mạnh Như Ký trực tiếp vươn tay, đầu ngón tay như mê hoặc, như trêu chọc mà đặt lên môi Mục Tuỳ: "Tâm của ngươi, không thể rời xa ta. Đúng không, Tiểu Tuỳ."

Mục Tuỳ im lặng, mặc kệ ngón tay của Mạnh Như Ký lướt trên môi mình. Ánh mắt hắn trở nên quỷ dị dưới ánh trăng.

Có gió thổi từ trên xuống, khoảnh khắc cát đá rơi xuống, bàn tay chưa bị thương của Mục Tuỳ nắm lấy cánh tay càn quấy của Mạnh Như Ký.

Đẩy nhẹ về sau, hắn cố định cổ tay nàng trên tường đất ẩm ướt.

"Đúng, tỷ tỷ..."

Cơ thể Mục Tuỳ khẽ nghiêng về trước, khoảnh khắc đến gần Mạnh Như Ký, bóng của hắn cũng bao trùm toàn bộ Mạnh Như Ký:

"Ở vùng đất Vô Lưu, hai ta chính là không thể tách rời. Nếu ngươi muốn phân thắng thua..." Mục Tuỳ bắt chước Mạnh Như Ký cong khoé miệng, lạnh nhạt nói: "Ta tiếp ngươi."

Đất cát rơi lên cơ thể hai người, không ai phủi đi.

Mạnh Như Ký không hề gấp gáp, nàng không thoát khỏi sự khống chế của Mục Tuỳ, nàng chỉ nhìn hắn như vậy, thản nhiên, tuỳ ý, giống như chắc chắn Mục Tuỳ sẽ không làm nàng bị thương:

"Được đó, Tiểu Tuỳ, phu thê chúng ta rời khỏi cái hố này rồi khởi hành đến thành Trục Lưu, ta nên quay lại sử dụng quyền lợi của nữ chủ nhân rồi."

Mục Tuỳ nghe vậy, không chút sợ hãi gật đầu.

Mạnh Như Ký khẽ cười khiêu khích: "Ta muốn xem thử... là ngươi cạy được miệng ta trước, hay là ta lấy được tiền của ngươi trước."

"Được." Mục Tuỳ cười lạnh, phụ hoạ: "Ta cũng muốn xem thử, dân thành Trục Lưu, muốn xử lý nữ Yêu Vương tự xưng là thành chủ phu nhân này thế nào."

Một câu nói, khiến nụ cười ở khoé miệng Mạnh Như Ký biến mất.

"Ngươi có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Mục Tuỳ đá đống trắng trắng tròn tròn trên đất một cái: "Ngươi cho rằng, hắn tới đây thế nào."

Một câu nói, không cần nhiều lời, Mạnh Như Ký đột ngột phản ứng lại: "Ngươi đã liên lạc với thuộc hạ cũ trong thành Trục Lưu... Hôn thư!?"

Mục Tuỳ lại khẽ cười bắt chước Mạnh Như Ký, chỉ là không giống Mạnh Như Ký, lúc hắn cười, trong mắt không có chút ý cười nào. Đường cong khoé miệng, khiến vẻ mặt hắn càng thêm cay nghiệt và trào phúng:

"Cây Nhân Duyên, ở thành Trục Lưu. Muốn cắt đứt nhân duyên của ngươi, vẫn là rất dễ."

Mạnh Như Ký mở to hai mắt.

Mục Tuỳ nói: "Mạnh sơn chủ, ngươi họ Mạnh, lẽ nào là mộng giữa ban ngày?"

(Trong tiếng Trung, phiên âm chữ "Mạnh" trong "Mạnh Như Ký" là /mèng/, giống phiên âm của chữ "mộng" trong "giấc mộng".)

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Như Ký: Ngươi họ Mục, không phải là mục trong mục dương khuyển (chó chăn cừu) sao! Tên chó nhà ngươi!

Editor có lời muốn nói:

Quá trời quá đất vợ chồng nhà này =)))))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play