Có khi nào cô cảm thấy mình có thể ăn hết sạch không.
Nhìn cách cô bảo vệ đồ ăn của mình, có vẻ như đúng rồi.
Đúng lúc này, cha mẹ của những đứa trẻ xung quanh cũng chú ý đến, lập tức cảm thấy xấu hổ, liền chạy tới đưa bọn trẻ đi.
Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao, nhiều như vậy. Mấy nhóc muốn ăn cũng được, dù sao bạn nhỏ nhà tôi cũng không ăn được nhiều như vậy.”
Cố Kim Triều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế.
"Như vậy sao được."
"Đúng đó đúng đó."
"Mẹ, con muốn ăn."
Cuối cùng, bọn họ cũng xúc mấy miếng kem đi mất.
Đường Tuế nhìn chậu kem của mình, chỉ còn có mấy miếng thôi, cô méo miệng.
"Ăn đi."
Cố Kim Triều cầm lấy cốc cà phê nhấp vài ngụm, quan sát biểu hiện của Đường Tuế.
Thấy cô như vậy không khỏi lắc đầu, hệt như con nít.
"Hừ!"
Đường Tuế khịt mũi, bàn tay mềm mại cầm lấy thìa, múc kem ăn.
Thật ngọt, thật lạnh, thật hạnh phúc.
Tuy nhiên, hơi ít, mới ăn xíu đã hết rồi.
"Chị ơi, cho chị bánh su kem bơ này."
"Chị ơi, cho chị bánh macaron này."
Lũ trẻ lần lượt chạy đến tặng đồ.
Đường Tùy có chút ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười trong suốt.
"Chị ơi, kem tuy ngon thật, nhưng cái vừa rồi quá nhiều, chị mà ăn hết chắc chắn sẽ đau bụng, chị phải nghe lời bố nha."
Một cậu nhóc đến an ủi Đường Tuế.
Những bé khác cũng dồn dập gật đầu.
"Anh ấy nói đúng đó, chị phải nghe lời bố nha."
Sau khi bọn trẻ đưa đồ ăn xong, thì vẫy tay với Đường Tuế rồi rời đi.
Đường Tuế:?
Đôi mắt trong veo nhìn sang khuôn mặt đen thui của Cố Kim Triều.
"Phụt."
Đường Tuế không nhịn được bật cười.
Nhưng khi thấy sắc mặt anh cực kì khó coi, cô nhanh chóng che miệng mình lại.
"Hừ."
Anh giống bố cô chỗ nào, thật cạn lời.
"Em ăn xong chưa?"
"Rồi."
Đường Tuế gật đầu, sau đó cầm lấy mấy thứ đồ mà những đứa trẻ khác đưa cho.
"Vậy thì đi thôi."
Cố Kim Triều nghiêm mặt, xoay người bước ra ngoài.
Những đứa trẻ còn lại thấy hai người rời đi thì nhiệt tình chào tạm biệt.
"Tạm biệt chị nhé."
"Tạm biệt chú ạ."
Cố Kim Triều lại bùng nổ.
Không lẽ anh già vậy hả.
Cố Kim Triều đưa Đường Tuế về nhà xong, liền trực tiếp ngồi xe đến công ty.
Trong xe, Cố Kim Triều cau mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính rồi hỏi tài xế Tiểu Lưu.
"Ừm thì... Tiểu Lưu, tôi có một người bạn đưa vợ đi chơi, bị hiểu nhầm là bố cô ấy. Anh nói xem có phải bạn tôi quá già rồi không? Nếu vậy thì phải làm sao?"
Tài xế Tiểu Lưu đang nghiêm túc lái xe, đột nhiên nghe ông chủ hỏi vậy, cảm thấy rất kỳ quái.
Ông chủ trước giờ tính tình lãnh đạm, không bao giờ nói chuyện với cậu cả.
truyện tiên hiệp haySao giờ đột nhiên lại hỏi điều này.
Vậy là, mắt cậu ta nhanh chóng bốc lên ngọn lửa hóng hớt.
Nói người chỉ ta chăng?
"Cậu chủ anh tuấn đẹp trai như vậy, sao mà già được."
Nói xong, Tiểu Lưu dường như đã hiểu ra mọi chuyện, nở nụ cười.
Cố Kim Triều nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi, cảm thấy có gì đó sai sai: "Không phải tôi, là bạn tôi."
"Vâng, vâng, là bạn cậu chủ."
Tiểu Lưu cười cợt.