Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Sắc mặt của các trưởng phòng trên màn hình laptop đều trở nên kì lạ.
Trời ơi, vậy mà lại có ngày họ được ăn dưa của vị Boss cuồng công việc này.
Chuyện này quả thật còn... thú vị hơn kiếm tiền.
Ánh mắt sắc bén của Cố Kim Triều liếc nhìn màn hình laptop.
Các trưởng phòng vội vàng thu liễm ngồi ngay ngắn lại, bày ra dáng vẻ chuyện nghiệp.
Nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, một lòng muốn nghe lén cuộc nói chuyện của Cố Kim Triều.
Kích thích!
Thật sự quá kích thích!
"Không đi."
Cố Kim Triều nói xong liền cúp máy, ném điện thoại lên bàn.
"Ai báo cáo!"
...
Đường Tuế ngồi trên giường, nghe lời từ chối trong điện thoại thì sắc mặt tái nhợt đi.
Điện thoại trượt xuống khỏi tay cô, cô ngồi thẫn thờ một lúc.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ thất bại, điện giật trừng phạt, 3-2-1.
Cả người Đường Tuế bắt đầu co giật, dòng điện quét qua toàn bộ cơ thể của cô.
Cô vốn đang ngồi trên giường, nhưng bởi vì dòng điện mạnh mẽ nên cơ thể cô không tự chủ được mà bắt đầu đong đưa.
Cô đứng trên mặt đất, bắt đầu lắc lư.
Không biết từ lúc nào, tay cô đụng phải công tắc bên cạnh, trong phòng cũng bắt đầu lên music.
Đèn neon đầy màu sắc trong phòng cũng chập chờn.
Đường Tuế: Tại sao lần điện giật này lại lâu và đau đớn hơn trước vậy.
Luân Hồi Kính: Bởi vì giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều vẫn không giảm.
"Cô đang làm gì vậy?"
Cố Kim Triều vừa đẩy cửa ra thì nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.
Hình như Đường Tuế đang nhảy disco?
Tiếng nhạc trong phòng quả thật quá lớn, hơn nữa còn bị điện giật đau đớn, nên Đường Tuế cũng không hề biết Cố Kim Triều tiến vào.
Đến khi bị điện giật xong, cơ thể Đường Tuế nhũn ra, cả người cô xụi lơ trên giường.
Cố Kim Triều đi tới, vươn tay tắt nhạc và đèn trong phòng.
Tiếng nhạc xập xình biến mất.
Mọi thứ đã trở lại bình thường.
"Đường Tuế?"
Cố Kim Triều thấy Đường Tuế run rẩy, xụi lơ trên giường.
Anh nhíu mày, gọi cô một tiếng rồi đưa tay lay bả vai cô.
Lại thấy mặt cô đẫm lệ.
"Làm sao vậy?"
Đường Tuế chớp đôi mi dài, nước mắt trong suốt cũng lăn xuống từ trên lông mi.
Đường Tuế chỉ nói một câu như vậy rồi ngất đi.
"Đường Tuế! Đường Tuế?"
Cố Kim Triều gọi vài tiếng cũng không thấy Đường Tuế tỉnh lại.
Anh ôm Đường Tuế đi xuống, trực tiếp đến bệnh viện gia đình.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường từ trên người Đường Tuế.
Nhưng thấy Cố Kim Triều đen mặt, bác sĩ vẫn đi tới trước mặt anh, hỏi một chút.
"Cậu Cố, cô ấy đang làm gì trước khi té xỉu vậy?"
Theo lệ thì anh ta vẫn phải hỏi một chút.
Sắc mặt Cố Kim Triều càng khó nhìn hơn.
Anh mím môi, hơi khó mở lời.
"Nhảy disco trong phòng."
Bác sĩ sững sờ trong nháy mắt, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cũng bắt đầu cứng ngắc.
Cậu Cố thật biết nói đùa.
Cố Kim Triều nhìn vẻ mặt này của vị bác sĩ, liền đoán được anh ta cảm thấy mình đang nói đùa.
Vì vậy, anh hít sâu một hơi.
"Những gì tôi nói là sự thật."
Tên Đường Tuế này quả thực rất kỳ lạ.
Làm gì cũng đều rối tung lên.
Bác sĩ nghe xong thì cười khan.
"Cậu Cố, quá trình kiểm tra vừa rồi cho thấy tất cả đều rất ổn."
"Vậy nên tôi cảm thấy, bây giờ cô ấy như vậy, có lẽ là do áp lực."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT