Cái gì mà thế nào chứ, vẫn chỉ là tiếp xúc ở giai đoạn đầu thôi."
"Quan Vân Châu là em họ của gia chủ nhà họ Tần - Tần Tiễn Dư, nếu con và hắn thành một đôi, nhà chúng ta cũng coi như có quan hệ với nhà họ Tần rồi, nếu vậy, đối với công việc của cha con cũng có thể giúp đỡ đôi chút."
"Tất nhiên, tất cả đều phải xem ý của con thế nào. Con phải thích thì mới được, dù sao gia sản của cha mẹ sau này cũng đều để cho con, điều kiện tiên quyết là con phải vui vẻ."
Mẹ Đường thương yêu xoa đầu Đường Noãn Noãn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga3.
Đợi Mùa Phượng Nở4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================
Đường Noãn Noãn gật đầu, cười khanh khách nói: "Mẹ, con biết rồi mà, con cũng thích Quan Vân Châu, nếu có thể giúp cha, con cũng rất vui vẻ."
Mẹ Đường thấy cô ta vẫn giống như lúc còn nhỏ thì vừa lòng gật đầu.
Cuối cùng vừa tự hào vừa yên lòng: "Noãn Noãn nhà chúng ta vẫn ưu tú như thế, ngay cả đứa nhỏ như Quan Vân Châu mà cũng thích con."
"Mẹ, sao mẹ có thể mèo khen mèo dài đuôi như thế chứ?"
Đường Noãn Noãn ngượng ngùng, ngắt lời.
Mẹ Đường thấy vậy, cũng không nhịn được mà cười ha ha.
Mẹ con hai người cười đùa vui vẻ hòa thuận.
- ----
Giữa trưa, Đường Tuế dọn dẹp một lát rồi cùng bác Tần đến bệnh viện, sau khi tới bệnh viện, vẻ mặt Đường Tuế mới thả lỏng.
Vốn lúc trên đường cô đều không có cảm giác gì, có lẽ là sắp tới gần Tần Tiễn Dư nên lúc cô ngửi đồ vật trong tay, đều có thể ngửi được mùi.
Trên mặt Đường Tuế tràn đầy tươi cười, bước chân càng thêm nhanh nhẹn hơn.
Trong mắt bác Tần, đôi tình nhân này yêu nhau quá mức, nên mới xa nhau một lúc đã không chịu được.
Bà không nhịn được mà lắc đầu.
Lúc đến phòng bệnh rồi, Đường Tuế xách theo hộp đồ ăn, hưng phấn đi đến trước mặt Tần Tiễn Dư.
"Tần Tiễn Dư, có phải anh đói bụng rồi không, em mang rất nhiều món ngon đến cho anh đây."
Nói xong, cô cầm hộp đồ ăn trong tay, đưa đến trước mặt Tần Tiễn Dư.
Hộp giữ nhiệt trong suốt nên có thể nhìn thấy rõ ràng từng món ăn bên trong.
"Đói bụng không?"
Đường Tuế nghiêng đầu, con ngươi trong suốt ngập nước lấp lánh ánh sáng nhìn Tần Tiễn Dư.
"Ừm, có một chút."
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi."
Đường Tuế cầm cái hộp đồ ăn trở lại bàn, mỉm cười nhìn Tần Tiễn Dư.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Liễu, Tần Tiễn Dư thong thả xuống giường.
Tần Tiễn Dư:?
Nhất thời, trong đầu anh nhớ đến dáng vẻ cô một tay nhấc sô pha, cực kì mạnh mẽ.
"Không cần, có Tiểu Liễu đỡ tôi rồi."
Bàn tay anh lập tức túm chặt Tiểu Liễu không buông.
Trong lòng Tiểu Liễu thực sự rất cảm động, giám đốc thế mà lại cần anh ấy như vây.
Đường Tuế thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng mở hộp đựng thực ăn ra.
"Bác cũng ngồi xuống ăn cùng con đi."
"Được."
Bác Tần gật đầu, lúc ở nhà bà cũng chưa ăn, nên mang không ít đồ ăn tới đây, chỉ vì muốn ăn cơm cùng bọn họ.
Vài người ngồi xuống, bắt đầu động đũa.
Đoán chừng là có Tần Tiễn Dư ngồi ở bên cạnh nên ngoại trừ hương vị thơm ngon tỏa ra từ trên người Tần Tiễn Dư, đồ ăn trước mặt cũng đều tỏa ra hương thơm ngọt ngào, dường như càng tươi ngon hơn so với lúc trước.
Đường Tuế liếm liếm môi, nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tần Tiễn Dư.
"Sao thế?"
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Tần Tiễn Dư còn tưởng rằng trên mặt mình bị dính cơm.