Đường Tuế thấy anh không nghi ngờ gì, lập tức gật đầu.
"Đúng vậy!"
“Tình cảm chúng ta rất tốt, anh rất yêu em, đối xử với em rất tốt."
Nói xong, Đường Tuế lại chột dạ cúi đầu, bàn tay nhỏ căng thẳng xoắn xuýt lại.
Hu hu hu, chắc sẽ không có một ngày lời nói dối bị vạch trần đâu!
Nhưng mà, giá trị hắc hóa rất ít, chỉ có 60.
Cô không cần sợ hãi.
Đến lúc đó, cô chẳng cần phải sợ ai.
Đường Tuế tự động viên mình.
"Cái kia..."
Cố Kim Triều nâng tay xoa ấn đường, nhìn thoáng qua Đường Tuế, thấy cô vẫn luôn đỏ mặt không nói lời nào.
"Em gọi tôi à?"
Đường Tuế nâng gương mặt mềm mại lên, con ngươi trong suốt nhìn Cố Kim Triều.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Cố Kim Triều gọi cô là vợ.
Đường Tuế:!!!
Ơ, đùa à?
Làm nhiệm vụ cũng phải tùy trường hợp chứ.
Bây giờ mặt mũi Cố Kim Triều toàn là máu, còn bị mất trí nhớ, giờ mà cô còn tán dóc có khi anh sẽ bóp chết cô đó.
Đường Tuế khóc, hai tay càng xoắn chặt.
"Đỡ tôi dậy trước đã."
Cố Kim Triều mím chặt môi, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tuế.
"Được."
Đường Tuế đi tới trước mặt Cố Kim Triều, duỗi tay kéo anh lên, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha.
Sau khi Cố Kim Triều ngồi xuống, lại cẩn thận đánh giá Đường Tuế.
Dáng người của cô rất mảnh mai, dáng đi hệt như liễu yếu tơ đào, chỉ ngồi thôi cũng khiến người ta sinh ra dục vọng bảo vệ mãnh liệt. Càng hơn hết là... muốn phá hủy đi.
Trông cô thật sự quá thuần khiết, quá nhu nhược.
Cố Kim Triều cụp mắt, áp chế sự âm u trong ánh mắt.
Chỉ có điều sức cô hơi lớn, có thể tự kéo anh lên mà không cần gọi người khác, còn đỡ anh ngồi lên sô pha.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược hai phút, làm Cố Kim Triều gọi cô là vợ.
Luân Hồi Kính: Nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế:!!!
Quả thật là sởn tóc gáy.
"Đường tiểu thư."
Cố Kim Triều bỗng dưng ngẩng đầu, anh nhớ lại một số việc, cần phải hỏi rõ ràng.
Đường Tuế cau mày, bĩu đôi môi như thạch trái cây.
"Anh gọi em là gì?"
Giọng nói mềm mại ngọt ngào.
Đôi mắt to trong veo đầy vẻ trách móc.
"..."
Cố Kim Triều giật mình ngẩn ra tại chỗ, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nhìn cô tức giận như con cá nóc, anh nên gọi cô là gì đây?
Một lúc lâu sau, Cố Kim Triều vẫn không mở miệng.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ hết thời gian.
Cô sẽ bị điện giật.
Điện giật… Đau ơi là đau.
Tưởng tượng đến cảm giác đau đớn khi bị điện giật.
Gương mặt của Đường Tuế trở nên trắng bệch, khẩn trương túm váy mình.
Cô chớp mắt, trong ánh mắt có mấy phần ngây thơ.
"Trước kia anh đều gọi em là vợ, thế mà bây giờ lại gọi em là Đường tiểu thư, em... hu hu hu."
Cuối cùng Đường Tuế cũng không nhịn nổi nữa, tan nát cõi lõng.
Hu hu, đáng sợ quá.
Đường Tuế khóc không thành tiếng, đôi tay trắng nõn bưng kín mặt.
Những giọt nước mắt long lanh trong suốt chảy dọc xuyên qua những kẽ hở trên tay cô.
Cố Kim Triều nhíu mày, nhìn Đường Tuế đang khóc không ngừng.
Đặc biệt là khi nhìn gương mặt trắng như em bé của cô nhăn lại, nước mắt giữa các ngón tay giống như bị vắt kiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT