Đường Tuế eo thon, cánh tay tinh tế trắng nõn vòng trước ngực, tiến lên trước vài bước.

Nở nụ cười châm biếm: "Đừng nhìn, chỉ có mình tôi tới thôi."

Cha Đường và mẹ Đương đang mang vẻ nịnh nọt và tươi cười lấy lòng, sau khi nghe được lời này của Đường Tuế, biểu cảm trên mặt hai người chợt trở nên khó coi.

"Con khốn, mày chơi bọn tao?"

Loại người như cha Đường, vốn chính là côn đồ, là loại nhà giàu mới nổi bỗng dưng phất lên.

Tính tình cục súc, không dễ gây lộn.

Ở nhà, nói một thì không hai.

Đứa con gái này được họ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, mặc dù hồi trước tính cách tương đối kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cũng không dám cãi lại trước mặt ông ta.

Lúc này lại dám làm vậy trước mặt nhiều người.

Đúng là ăn gan hùm mật gấu.

"Cái gì gọi là tôi chơi các người?"

Đường Tuế nghiêng đầu, nhướng mày.

"Mấy người gọi tôi tới đây tham gia tiệc mừng thọ của bà nội, tôi tới rồi còn đòi gì nữa?" Nói rồi Đường Tuế như nghĩ tới gì đó, che miệng lại: "Không phải các người muốn Hoắc Chi Châu tới đây chứ."

"Tuế Tuế!"

Đường Thiển Thiển nhíu mày, không vui lắc đầu.

"Sao em có thể nói chuyện với bố như vậy, dù có vài hiểu lầm, em cũng không thể làm tổn thương bố như thế."

Nói đến đây, Đường Thiển Thiển còn bật khóc.

Đường Thiển Thiển cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán độc.

Đường Tuế chết tiệt này, lúc trước cô ta vừa trở về, cô phát hiện tất cả mọi người đều thích cô ta nên đã bắt chước cách trang điểm của cô ta. Chỉ là một kẻ bắt chước, khi đó cô ta lười để ý.

Cũng không muốn đối phó cô gì.

Dù sao cũng chỉ là kẻ bắt chước mà thôi, buồn cười đến cực điểm.

Nhưng, nào ngờ... Vì là người đưa đến cho Hoắc Chi Châu nên nhà họ Đường đã đặc biệt tìm người trang điểm cho cô, không còn mái tóc dày cộm, cũng không còn đeo kính giả vờ ngây thơ trong sáng, lại xinh đẹp như vậy.

Vừa nãy Vân Xuyên còn liếc qua mấy lần liền.

Không được, Vân Xuyên thích cô ta, sao có thể nhìn những người khác.

Hơn nữa, bây giờ Hoắc Chi Châu bị què, một người như vậy sao có thể cầm quyền nhà họ Hoắc.

Về sau, cả nhà họ Hoắc đều là của Vân Xuyên.

Cô ta không thể để Vân Xuyên liếc nhìn con khốn này nhiều hơn nữa.

"Thiển Thiển."

Nghe Đường Thiển Thiển nói như vậy, vẻ kinh diễm trong ánh mắt của Hoắc Vân Xuyên cũng biến mất hầu như còn.

"Em đừng khóc." Hoắc Vân Xuyên đau lòng ôm lấy bả vai Đường Thiển Thiển, thấp giọng an ủi.

Chờ Đường Thiển Thiển ngừng khóc, lúc này anh ta mới tức giận nhìn Đường Tuế.

"Cô nhìn lại mình xem, cô đang mặc thứ gì đấy, lẳng lơ diêm dúa, chẳng có vẻ tiểu thư khuê các gì cả, bây giờ cô đang ở bên cạnh chú nhỏ, lúc ở ngoài cũng đồng nghĩa là đại diện cho thể diện của chú ấy."

Hoắc Vân Xuyên vênh mặt hất hàm dạy dỗ Đường Tuế.

Loại con gái vô cùng quyến rũ như Đường Tuế, chỉ thích hợp làm tình nhân, không thích hợp để làm vợ.

Nếu sau này... Chú nhỏ chơi chán rồi, anh ta có lẽ sẽ suy xét việc nhận về chơi một chút.

Về phần những cái khác, cô đừng mơ tới.

"Cái này?"

Đường Tuế cúi đầu, nhìn váy mình.

"Cái này là Hoắc Chi Châu chọn giúp tôi đấy, sao, anh có ý kiến với ánh mắt anh ấy à?"

Đường Tuế hơi nhướng mày, cười mỉa hai tiếng.
 "Tuế Tuế, trước kia ở nhà em đã thích mạnh miệng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play