Thân thể mềm mại uốn lượn như những cây thủy sinh, nhẹ nhàng bơi lội trong nước, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn nà hơi đong đưa, mũi chân trắng ngọc đạp nước.
Những bọt nước trong suốt như pha lê bị đập lên, tung tóe trong không khí, dưới ánh mặt trời, tán xạ ra bảy sắc cầu vòng tuyệt đẹp.
"Gọi cô ấy tới đây."
Hoắc Chi Châu lạnh lùng sai Lục Nghiễn bên cạnh.
Lục Nghiễn lập tức chuẩn bị ra ngoài, nhưng bị Hoắc Chi Châu ngăn lại.
"Gọi một hầu gái qua."
Theo bản năng, Hoắc Chi Châu không muốn Lục Nghiễn tới gần nhìn Đường Tuế.
"Dạ."
Lục Nghiễn đáp rồi đi ra ngoài.
Nghe những lời này của Hoắc Chi Châu, trong lòng Hoắc Tấn Vân suy tính hết chuyện này đến chuyện khác.
Đúng là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ!
Không ngờ Hoắc Chi Châu lại quan tâm đến vậy.
Phải biết rằng, trước kia bất kể đưa tới bao nhiêu phụ nữ, cũng không có cách nào ở lại.
Hơi thú vị rồi đây!
Hoắc Tấn Vân bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Lena vâng lệnh, kiêu căng ngạo mạn đi tới mép bể bơi.
"Đường Tuế, cậu chủ bảo cô rời bể bơi, qua hầu hạ."
Nói xong, Lena còn hơi ghen ghét, Đường Tuế này đúng là may mắn.
Đường Tuế nghe thế liền ra khỏi nước, cầm chiếc khăn tắm trên ghế bên cạnh khoác vào, lướt qua người Lena rời đi.
"Cô..."
Lena thấy bộ dạng kiêu ngạo của cô, tức đến mức ngã ngửa.
Đường Tuế về phòng, tùy tiện thay quần áo rồi bưng bình cà phê đi tới phòng khách.
"Cô đang mặc cái gì vậy?"
Hoắc Chi Châu nhìn trang phục hầu gái trên người cô, có ngọn lửa không tên bốc lên.
"Hả? Quần áo lao động!"
Đường Tuế cũng hơi bất đắc dĩ, cái này là Lena ném cho cô.
"Xấu chết đi được."
Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt không vui.
Có lẽ do dáng người cô quá tốt, trước cong sau vểnh, mặc đồ hầu gái cũng mang theo hương vị kỳ quái, giống như mặc đồng phục để quyến rũ.
Đường Tuế khẽ thở dài trong lòng, cầm bình cà phê, khom lưng rót một ly cà phê cho Hoắc Chi Châu.
Vừa định xoay người, rót thêm cà phê cho Hoắc Tấn Vân.
Hoắc Chi Châu đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, kéo cô về phía anh.
"Cầm đứng bên cạnh."
Hoắc Chi Châu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt gần như muốn phun lửa.
Cổ áo này thấp như vậy, còn muốn khom lưng?
Đây là muốn quyến rũ Hoắc Tấn Vân đến cỡ nào.
"Vâng."
Đường Tuế cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cô đang bơi vui vẻ, bỗng nhiên bị gọi tới rót cà phê.
Dáng vẻ Hoắc Chi Châu còn cực kỳ tức giận.
Đúng là không thể hiểu được.
Hoắc Tấn Vân nhìn màn tương tác đầy thuốc súng của họ, cũng âm thầm đánh giá Đường Tuế.
Gương mặt và dáng người đều là cực phẩm, khó trách Hoắc Chi Châu lại nhìn như vậy.
Rất hiển nhiên, Hoắc Chi Châu hết sức để ý người phụ nữ này.
Hoắc Tấn Vân nhướng mày, trong mắt dâng lên từng gợn sóng, sau này có thể lợi dụng người phụ nữ này một chút.
"Tôi muốn nghỉ ngơi."
Hoắc Chi Châu niết ấn đường, hiển nhiên là đang đuổi khách.
"Ách." Hoắc Tấn Vân giật mình, ngón tay cuộn lại, hơi gật đầu sau đó lại ngẩng lên, vẻ mặt nhẹ nhàng.
"Vậy anh nghỉ ngơi cẩn thận, em đi trước đây."
Hoắc Tấn Vân nói với Hoắc Chi Châu xong, lại nhìn thoáng qua Đường Tuế với thâm ý khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT