Chu Triệt cảm thấy, bị ánh mắt này của nàng nhìn, dường như sẽ nhanh chóng bị nhìn thấu.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy có phần thẹn quá hóa giận.
Hắn xoay người lại, rời đi không một lần ngoảnh đầu.
Mãi cho đến khi đến thư phòng, Chu Triệt đi vào, lập tức đóng cửa lại.
Đường Tuế bị nhốt ở ngoài cửa.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt giúp cô nấu cơm.
Đường Tuế:???
Đường Tuế: Mi giỡn đó à? Khiến Chu Triệt giúp ta nấu cơm?? Thật luôn?
Nàng không nghĩ được lý do nào để Chu Triệt có thể giúp nàng nấu cơm.
"Ngươi còn ở bên ngoài làm gì?”
Bỗng nhiên trong thư phòng truyền đến giọng nói của Chu Triệt.
“À.”
Đường Tuế nghe vậy nhanh chóng đi vào.
Đường Tuế đi tới, rót chén trà cho Chu Triệt trước, xong thì đứng ở một bên, bắt đầu trầm tư suy nghĩ phải làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể làm cho Chu Triệt hỗ trợ nấu cơm, chắc chắn phải làm trong thần không biết quỷ không hay, cách tốt nhất là làm mà không biết là đang làm.
Khà khà, chính nó.
Đường Tuế suy nghĩ một lát, rất nhanh đã quyết định phương án.
Không thì nướng thịt đi, chờ đến lúc ăn, kêu Chu Triệt ngồi một chỗ nướng thịt, cũng có thể xem như là giúp làm cơm.
Đường Tuế đợi Chu Triệt trong thư phòng một lúc lâu, khoảng chừng đến chập tối mới đi nấu cơm.
Lấy một ít thịt dê thịt bò, xỏ thêm chút rau quả, chuẩn bị mọi thứ xong, lại sai người sắp lò nước trong đình.
Đường Tuế thì chuyên tâm hầm rượu.
Mọi chuyện đều xong xui, Chu Triệt đến.
Hắn nhìn một bàn thịt tươi, không khỏi nhíu mày.
“Đều sống hết thì ăn thế nào?”
Đường Tuế ngước mắt lên, rót cho Chu Triệt chén rượu hoa mai trước, sau đó đặt mấy xâu thịt nướng lên lò.
"Vương gia, ăn thịt nướng thì tự túc vui vẻ hơn, ngươi muốn thử chút không?”
Đường Tuế cười khanh khách, nghiêng đầu, nhanh chóng nhét mấy xâu thịt nướng vào tay Chu Triệt.
Chu Triệt không để ý lắm nhưng vẫn đem mấy xâu này đặt lên lò lửa, thịt ở phía trên đã bị nướng đến xì mỡ.
Mùi thơm nhanh chóng lan tràn ra.
"Vương gia, có thể rải lên một ít hương liệu."
Đường Tuế cầm lấy một cái chén bạch ngọc nhỏ, đưa đến trước mặt Chu Triệt.
Ngón tay thon dài của Chu Triệt vân vê hương liệu, rắc lên xiên thịt.
Vị thơm ngát càng khuếch tán ra.
Chu Triệt ăn một xiên, cái mùi này, ăn còn ngon hơn.
"Vương gia, ngươi nướng không tệ."
Đường Tuế nhìn, không khỏi lên tiếng khen ngợi.
Chu Triệt khẽ gật đầu, nhét xiên thịt cừu đã nướng xong vào tay Đường Tuế.
“Cảm ơn vương gia.”
Đường Tuế nhận lấy, gặm hai cái, nướng hơi quá giờ.
Chẳng qua, vẫn có thể cho vào miệng.
Chu Triệt nướng thịt, chỉ ăn có mấy xâu thôi, hứng thú lại rơi vào việc nướng thịt.
Hắn cứ nướng hết xâu này đến xâu khác, nướng xong liền nhét vào tay Đường Tuế.
Kết quả biến thành, Chu Triệt nướng thịt,, Đường Tuế ăn thịt.
Đường Tuế dần dần phát hiện, Chu Triệt cũng coi như có thiên phú với nhà bếp.
Thời gian này, Chu Triệt nướng bao nhiêu, Đường Tuế liền ăn bấy nhiêu.
Bất tri bất giác, thời khắc nhiệm vụ hoàn thành, bụng của Đường Tuế cũng tròn vo.
Chu Triệt nhìn đồ ăn trên bàn đồ đã bị hắn nướng sạch, còn có chút chưa đã thèm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT