Hi Thụy đưa ra suy nghĩ của mình.

Chúc Hoài Nhu nghe xong lời này, không khỏi gật đầu.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nữ đầu bếp quèn người đây hơi tiền mà thôi.

Không ra thể thống gì, nàng ta lại đây là để mỉa mai nàng một chút mà thôi.

Có thể gả cho nhị ca nàng ta đã là đỉnh cao trong nhân sinh của nàng rồi.

Còn những thứ khác, không nên suy nghĩ lung tung.

Để người ta cười cho.

“Đi thôi, chúng ta đi xem vương gia.”

Chúc Hoài Nhu cười khanh khách, đi về phía hậu hoa viên.

Hôm nay, nàng còn đặc biệt thay một cái váy mới, chính là để có thể phô bày một chút trước mặt vương gia.

Chúc Hoài Nhu cười híp mắt đi về phía trước, vừa mới đến khuôn viên đã bị thị vệ cản lại.


Trên mặt Chúc Hoài Nhu mang theo ý cười ôn tồn.

Nhưng khuôn mặt của thị vệ vẫn lạnh lùng: “Thật không tốt thưa Chúc tiểu thư, vương gia đã dặn, những người không liên quan, không được lại gần.”

"Hừ."

Chúc Hoài Nhu vung ống tay áo lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hôm nay không thể, ngày mai nàng ta lại tới.

Đường Tuế nằm dưỡng thương mấy ngày, ăn ngon, ngủ ngon.

Cũng may mấy ngày nay, Luân Hồi Kính không giao mấy nhiệm vụ tào lao khó đối phó gì cho nàng.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể thoải mái đứng bên ngoài.

Tuy vẫn còn trong tiết đông, nhưng lại có ánh nắng tươi sáng, không có gió.

Đứng bên ngoài, vẫn ấm áp.

Đường Tuế vừa mới duỗi người một chút.

Đã nhìn thấy Chúc Hoài Nhu ở phía đối diện đi về bên này.

Đường Tuế vừa định rời đi, thì nghe nha hoàn bên cạnh Chúc Hoài Nhu la lên.

"Đường tiểu thư, xin dừng bước."

Hi Thụy đứng đằng xa thấy Đường Tuế muốn đi, nhanh chóng hô to.

Hôm nay tiểu thư muốn đi gặp vương gia đây này.

Không thể không có cớ được.

Đường Tuế chỉ có thể đứng đấy, chờ bọn họ đi đến.

"Đường tiểu thư, nhìn tinh thần ngươi có vẻ không tệ, khỏe rồi ư?”

Chúc Hoài Nhu đi tới trước mặt, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống một phen.

“Ờ.”

Đường Tuế khẽ gật đầu.

"Là như vầy, ta có thể nhờ cô giúp một chuyện không!”

Trên mặt Chúc Hoài Nhu mang theo chút xoắn xuýt, dịu dàng hỏi.

"Chúc tiểu thư, muốn ta làm gì?"

Chúc Hoài Nhu khẽ mỉm cười, đi tới trước mặt Đường Tuế, duỗi tay ra muốn kéo cánh tay Đường Tuế lại tỏ vẻ thân thiết.

Nhưng còn chưa đụng được đã bị Đường Tuế giả bộ vô ý tránh ra.

"Ta có chút đói bụng, muốn ăn chút đồ ngươi làm, có thể làm cho ta ít điểm tâm tinh xảo được không.”

Chúc Hoài Nhu cũng không có để ý, đứng đó hỏi.

"Được."

Đường Tuế đồng ý.

Dù sao cũng vừa lúc nàng muốn đến phòng bếp làm chút đồ ăn.

Sẵn làm cho Chúc Hoài Nhu một ít cũng không sao.

“Vậy Chúc tiểu thư chờ một lát.”

Đường Tuế nói xong, rời đi.

Hi thụy đứng đấy nhìn một lát rồi nói với Chúc Hoài Nhu.

"Tiểu thư, nô tỳ đi nhìn một lát, chờ nàng ta làm xong, sẽ bưng đến cho người.”

Chúc Hoài Nhu khẽ gật đầu.

Đường Tuế đi tới phòng bếp, nghĩ nghĩ, sau đó lại đi ra ngoài, hái một ít hoa mai vàng.

Bắt đầu làm điểm tâm.

Nàng nghĩ là, đồ Chúc Hoài Nhu muốn ăn, tự nhiên cũng phải xa hoa.


Vừa đẹp vừa ngon.

Đường Tuế đang bận rộn, thị vệ bên người Chu Triệt bỗng nhiên đi vào.

"Vương gia muốn ăn mì, ngươi chuẩn bị đi.”

Nói xong, thị vệ liền rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play