Chẳng qua, nhìn nam nhân lạnh như băng trước mặt, toàn thân mang khí chất cao quý mà chỉ có người có địa vị cao mới có được.
Rất hiển nhiên, không dễ lôi kéo làm quen như vậy.
"Muốn ăn chung không?"
Đường Tuế ngẩng đầu, người nam nhân cao hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ cao đến ngực hắn.
Giọng nàng mềm mại, ngọt như mật.
Ngón tay thon dài của Chu Triệt chợt siết chặt, nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu trên cổ tay.
Đường Tuế thấy hắn mãi không trả lời, liền khẽ thở dài một tiếng.
"Không ăn thì thôi, ta ăn một mình."
Giọng nói mềm mại, hệt như mây trên trời.
Nói xong, nàng bưng cái niêu vừa nấu đến bàn bên cạnh, Chu Triệt cũng đi theo.
Đường Tuế ngồi xuống, Chu Triệt cũng ngồi xuống.
"Có phải ngươi cũng muốn ăn không?"
Đường Tuế thấp giọng dò hỏi, con ngươi đen nhánh trong veo sáng ngời, rực rỡ đầy ánh sao.
Chu Triệt gật đầu nhẹ đến nỗi không thể nhìn thấy.
Muốn ăn mà còn chảnh như vậy?
Nàng cầm thìa múc đầy chén đưa qua cho hắn.
Ngón tay thon dài của Chu Triệt niết nhẹ chiếc thìa, múc một thìa đưa đến bên môi.
Ngửi rất thơm.
Cơ thể hắn không cảm thấy bài xích gì. Việc liên tục uống thuốc sống qua ngày đã làm hắn sắp quên cảm giác ăn cơm là như thế nào rồi.
Bây giờ ngửi được mùi thơm ngon, hắn hé môi, ăn một miếng.
Chỉ cảm thấy một chữ, ngon!
Ào ào, một lát đã ăn sạch một chén.
Rồi lập tức, nhẹ nhàng đẩy chén về phía Đường Tuế.
Đường Tuế hiểu ngay, nhanh tay lẹ mắt múc thêm một chén cho hắn.
Thừa dịp hắn đang ăn, Đường Tuế cũng nhanh chóng múc một chén ăn, chứ không hắn ăn hết thì nàng lại phải chịu đói.
Chu Triệt hơi rũ mi mắt, thầm nghĩ trong lòng: Thế mà hắn lại ăn được đồ ăn nàng nấu, vậy thì những hành vì bất kính lúc trước của nàng tạm thời không tính.
Vốn đang định vặn gãy cổ nàng.
"Ăn ngon không?"
Đường Tuế thấy hắn đã ăn xong, gương mặt đã trở về dáng vẻ lạnh như băng người sống chớ lại gần, nàng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, vừa rồi lúc hắn đang ăn, nàng thấy khóe môi hắn hơi cong cong, là cười đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT