“Không cười, không cười.”
Đường Tuế liên tục trốn về phía sau, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười trong suốt.
Cố Đình Uyên cũng không trêu cô nữa, hôn một cái thật mạnh lên gương mặt nhỏ của cô.
Rồi nắm tay cô bước tới phòng ăn.
"Ăn cơm trước đi!"
Đường Tuế ngồi trên ghế, duỗi tay nhận lấy chén đũa Cố Đình Uyên đưa qua.
"Cửa hàng này cũng được đấy, còn tặng kèm mấy thứ này."
Cố Đình Uyên nghe cô nói vậy, cảm thấy cô quá đáng yêu.
Nên nở nụ cười: "Đây không phải tặng kèm, ăn xong phải trả lại, hoặc cũng có thể để cửa hàng đó tới lấy lại."
Đường Tuế nghe vậy gật đầu.
“Vậy xem ra cửa hàng này cũng rất tốt đấy chứ, ăn kiểu này sẽ không giống như ăn thức ăn ngoài mà mang lại cho người ta cảm giác gia đình."
Cô mỉm cười, cúi đầu, ăn một miếng thịt kho tàu trước.
Chà, cửa hàng này làm đồ ăn Hàng Châu chính thống.
Thịt kho tàu làm khá hoàn mỹ, màu sắc nước sốt bắt mắt, ăn vào miệng liền tan, khá ngon.
"Ngon."
Đường Tuế ăn, khen không dứt miệng.
Cơm nước xong xuôi, Đường Tuế che chiếc bụng nhỏ tròn vo của mình lại, ngồi trên sô pha, nhìn Cố Đình Uyên thu dọn chén đĩa rồi cho vào bọc.
"Ông xã."
Đường Tuế gọi Cố Đình Uyên một tiếng.
"Ừ."
Cố Đình Uyên tỉnh bơ đáp, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Anh đi tới trước mặt Đường Tuế, cầm tay cô, bọc lấy nó.
"Thật ra, cháo anh nấu dù nhão đến mấy em cũng sẽ ăn."
Cố Đình Uyên: “...”
Chúng ta có thể đừng bàn chuyện này không.
"Lần sau anh sẽ học cẩn thận rồi nấu cho em ăn."
Cố Đình Uyên âm thầm siết chặt tay, thầm nghĩ.
Đường Tuế che miệng cười hì hì.
"Được thôi, em sẽ chờ."
Cố Đình Uyên duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo má cô.
Thật ra anh đã sớm muốn bóp.
Mặt Đường Tuế rất mềm mại, mũm mĩm.
Đương nhiên, anh chỉ bóp nhẹ nhàng thôi, sợ mình không cẩn thận sẽ véo Đường Tuế đỏ lên.
"Lát nữa anh phải tới công ty."
"Dạ!"
Đường Tuế gật đầu, sau đó lại hỏi: "Thế tối nay anh có tăng ca không? Nếu tăng ca, em sẽ mang cơm cho anh."
Anh làm việc ở nhà không phải là không thể.
Nhưng trong lòng lại rất thích Đường Tuế đưa cơm cho mình.
Dù đều là đồ ăn Tuế Tuế làm, nhưng đồ ăn Tuế Tuế mang vào văn phòng mới là tốn nhất.
"Có."
Cố Đình Uyên hơi cong môi, nở nụ cười nhẹ.
"Được."
Đường Tuế gật đầu đồng ý.
Cô thích ăn, vả lại trong đầu có nhiều ý tưởng như cậy, trên thực tế cũng không coi như người rất vô dụng.
Hơn nữa, cô còn muốn làm blogger ẩm thực kia mà.
"Vậy anh đi làm trước nhé."
Hận không thể trói người con gái này lại, mang cô cùng ra ngoài.
Mãi làm bạn bên cạnh anh.
Rõ ràng đã là vợ mình, bất cứ lúc nào muốn nhìn là nhìn được.
Nghĩ nghĩ, Cố Đình Uyên lại ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Đường Tuế, hận không thể khảm cô vào cơ thể mình.
"Đi đây."
Cố Đình Uyên lại nói một tiếng, đưa tay véo cái mũi nhỏ của Đường Tuế.
Sau đó mới đứng dậy, rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT