Mang theo bí mật ấp ủ trong lòng này, Đường Tuế gả cho Cố Đình Tước.
Người Nhà họ Cố không hài lòng với người lúc nào cũng có thể chết như Đường Tịch Dao, cũng không hài lòng đứa con nuôi là nguyên chủ này.
Vậy nên sau khi gả đến nhà họ Cố, Đường Tuế phải chịu sự lạnh nhạt của chồng, cha chồng coi thường, mẹ chồng đay nghiến, em chồng thì làm khó dễ.
Trong thế giới này, Cố Đình Tước là nam chính, Đường Tịch Dao là nữ chính, còn nguyên chủ chỉ là một nữ phụ đáng thương.
Đường Tuế nhíu mày, trong lòng thầm hỏi một câu.
Luân Hồi Kính: Người hắc hóa đâu?
Luân Hồi Kính: Đừng gấp, còn chưa xuất hiện đâu.
Đường Tuế định thần lại, đành giải quyết chuyện trước mắt trước.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau đi lấy ly khác đến cho tôi!”
Cố Hoàn Ninh vênh vang đắc ý trừng mắt nhìn Đường Tuế.
Mắt Đường Tuế khẽ giật, cuối cùng trưng ra vẻ mặt tươi cười thường ngày của nguyên chủ: “Được, tôi đi ngay đây.”
Cô xoay người, theo trí nhớ mà đi vào phòng bếp.
Cố Hoàn Ninh: Đường Tuế đúng là con chó Pug mà, vừa rồi tao hất sữa bò nóng lên mặt cô ta mà cô ta còn cười lấy lòng tao nữa này!
Hứa Hinh Nguyệt: Thật luôn? Cô ta vẫn cười được luôn?
Đồng Giai Giai: Ninh Ninh làm tốt lắm!
An Nhu: Làm vậy có phải hơi quá đáng không? Dù sao cô ấy cũng là chị dâu của cậu.
Truyện Bách HợpCố Hoàn Ninh: Quá đáng gì chứ! Chị dâu cái mẹ gì, cô ta hiện tại chỉ là một con chó nhà tao mà thôi! Anh tao còn không quan tâm cô ta nữa mà!
Cố Hoàn Ninh: Đều tại mẹ tao, không đồng ý để chị Tịch Dao gả cho anh tao, trong lòng tao chị Tịch Dao mới là chị dâu tao!
Đường Tịch Dao: Ninh Ninh em đừng làm khó Đường Tuế.
Đường Tịch Dao chỉ khuyên Cố Hoàn Ninh một câu tượng trưng thôi. Không ngoài dự liệu, Cố Hoàn Ninh càng bất mãn với Đường Tuế hơn.
Nhìn lịch sử trò chuyện, Đường Tịch Dao sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường cong môi cười.
Đường Tuế sống không tốt ở nhà họ Cố, trong lòng cô ta rất thoải mái.
Cố Hoàn Ninh còn đang gõ chữ trong điện thoại, thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh cô ta: “Hoàn Ninh, sữa bò nóng 39 độ của cô đây.”
Cố Hoàn Ninh nghe vậy thì ngẩng đầy, vừa định nhận lấy sữa bò rồi giội lên người Đường Tuế.
Kết quả cô ta còn chưa kịp chìa tay ra, thì ly sữa bò nóng đã giội lên đầu và mặt cô ta.
“A...”
Đường Tuế nhìn Cố Hoàn Ninh từ trên sofa đứng lên, dậm chân la hét điên cuồng, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn, giọng nói cũng ngọt ngào dịu dàng: “Ai nha... cầm không chắc...”
“Đường Tuế con khốn này! Mày dám đổ sữa lên người tao!”
Nụ cười trên mặt Đường Tuế lập tức thu lại, ly thủy tinh bị cô đập xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.
Cố Hoàn Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đường Tuế nắm cổ áo.
“Cố Hoàn Ninh, tượng đất cũng biết tức giận, tôi khuyên cô nên biết điều một chút, không cần chọc tới tôi, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
Giọng Đường Tuế vẫn rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại làm cho Cố Hoàn Ninh mở to hai mắt.
“Mày... mày dám đối xử với tao như vậy... Mày có tin tao sẽ kêu anh tao ly hôn mày không!”
Trên mặt Đường Tuế lại nở nụ cười: “Ha, vậy nhờ cô đấy.”
Cố Hoàn Ninh ngã ngồi trên sofa, nhìn Đường Tuế xoay người lên lầu.
Sau khi phản ứng lại, cô ta lập tức gọi điện thoại mách Cố Đình Tước.