Chuyện ở Trấn Thanh Phong đã hạ màn, vợ chồng hai người và hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa đến kinh thành.
Lần này cũng là một chiếc xe nhẹ nhàng đơn giản.
Đồ gì có thể mang theo thì mang, không thì thôi.
Dù sao chỉ cần có bạc trên người thì đến đó mua sắm là được.
Bởi vì có lũ trẻ, hơn nữa Khương Vân Thần không nỡ để Đường Tuế chịu khổ nên lộ trình vốn chỉ có ba ngày, bọn họ đi mất khoảng 6 ngày mới tới kinh thành.
Tìm một khách điếm đặt chân trước đã, Khương Tiểu Muội đưa hai đứa nhỏ đi ngủ bù trước.
Khương Vân Thần nắm tay Đường Tuế, hai người cùng ra ngoài tìm người môi giới, bắt đầu xem nhà.
Lúc này, Khương Vân Thần thấy Đường Tuế không tìm nhà lớn, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ.
Nhịn không được kéo tay Đường Tuế, nhẹ giọng hỏi.
“Nương tử, có phải nàng cảm thấy không đủ tiền nên mới xem mấy căn nhà nhỏ đó không?"
Khương Vân Thần rất tự trách, cảm thấy chính hắn không đủ bản lĩnh nên mới không thể cho Đường Tuế đi theo mình có cuộc sống tốt nhất.
"Không phải."
"Vậy nàng suy nghĩ gì đó?"
Nghĩ nghĩ, Đường Tuế lại buồn cười.
"Về sau chàng phải làm quan lớn, sao có thể không có nhà lớn được!"
"Chỉ là lúc ở Trấn Thanh Phong, bọn nhỏ nói nhà lớn quá, ta nghĩ nên mua cái nhỏ hơn một chút, chúng ta ở, sau này hai người quay lại cũng đủ rồi."
Bởi vì bọn họ chỉ muốn mua căn nhà nhỏ, cho nên cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.
Một thời gian sau, bọn họ đã chọn nhà xong, mặc dù căn nhà không lớn, nhưng đầy đủ tất cả mọi thứ.
Trước sân có một cây táo lớn, xanh um tươi tốt, cực kỳ sum suê.
Sâu sau cũng trồng một số hoa cỏ, còn có một cái ao nhỏ, nếu mùa hè ở đây hưởng bóng râm cũng không tồi.
Khương Vân Thần và Đường Tuế đều hết sức vừa lòng.
Sau khi chọn xong nhà, hai người lại cùng đi tới nha phòng, mua một ít gia nhân về.
Thật ra lúc trước hồi còn ở Trấn Thanh Phong, Đường Tuế đã định mua, nhưng nghĩ lại, không lâu sau sẽ tới kinh thành, thường xuyên qua qua lại lại không tiện lắm.
Thà đến kinh thành mua, ở đây có nhiều sự lựa chọn hơn.
Mua một đại nương có thể nấu cơm, nghe nói rằng trước kia bà ấy từng làm trong quan phủ, lại mua thêm một nha đầu, cuối cùng nghĩ đến Khương Vân Thần đọc sách, cần một người biết chữ bên cạnh, một gã sai vặt chạy đi chạy lại ở kinh thành.
Mua người về, liền cho bọn họ quét tước trong nhà trước.
Mặt khác cho Phương đại nương một ít bạc, để bà đi mua một số đồ đạc còn thiếu trong nhà.
Đường Tuế và Khương Vân Thần trở về.
Chờ khi hai người họ về tới khách điếm thì đã muộn.
Gọi bọn nhỏ cùng xuống ăn cơm, sau đó cả nhà đi dạo quanh kinh thành.
Quả thực, kinh thành đúng là khác hẳn.
Nếu là ở Trấn Thanh Phong, giờ này trên đường đã không còn bóng người.
Nhưng kinh thành vẫn náo nhiệt như thường.
Mua một số đồ chơi cho bọn nhỏ.
Khương Vân Thần để ý tới Đường Tuế, thấy ánh mắt nàng vẫn luôn ngắm một thứ.
Hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Nàng muốn ăn phải không, muốn ăn thì mua một chút nhé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT