Đường Tuế nghe nàng ấy nói vậy thì cũng gật đầu.

Dù sao chuyện này đối với nàng không là gì cả, chỉ sợ Tiểu Muội để ý.

Nếu Tiểu Muội cũng không để chuyện này trong lòng, vậy thì nàng cũng không quan tâm đến nó nữa.

Chờ nấu cơm xong, hai người bưng mâm bát ra đại sảnh.

Còn chưa kịp lên tiếng gọi thì hai đứa bé đã xuất hiện.

"Sao các con đến đúng lúc thế."


"Do ngửi được mùi đấy."

Khương Vân Thần cười.

Từ xa đã ngửi thấy mùi rồi.

Vừa nói chuyện, người một nhà vừa ngồi xuống.

Ăn cơm uống rượu vô cùng vui vẻ.

Nhất là Khương Tiểu Muội, nàng ấy cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Ăn cơm xong, Khương Tiểu Muội dọn dẹp rửa bát, Đường Tuế thấy vậy cũng vội vàng đứng lên giúp đỡ.

Hai đứa bé cũng chuẩn bị đi theo thì bị Khương Vân Thần kéo lại.

"Hai đứa đợi đã."

Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời dừng lại, ngửa đầu lên, nhìn Khương Vân Thần không chớp mắt.

"Cha, có chuyện gì sao?"

Khương Vân Thần khụ khụ: "Bây giờ đã vào trong thành sống rồi, trong nhà có nhiều phòng, buổi tối hai người các con mỗi đứa một gian phòng đi."

Đại Bảo nghe vậy thì lắc đầu.


Chuyện tách ra là tuyệt đối không thể được.

Cậu còn muốn được nghe nương kể chuyện nữa cơ.

Tiểu Bảo vừa nghe thấy thế cũng suốt ruột.

"Không được, không được, nương nên ngủ cùng muội mới đúng, huống chi, ca ca, muội là con gái mà."

"Ta mới ba tuổi, ta vẫn là đứa bé."

Hai đứa con cãi nhau đến đỏ bừng mặt mũi.

Cuối cùng, vẫn là Đại Bảo nghĩ ra một biện pháp.

"Nếu không, cha, vẫn nên để hai đứa con ngủ cùng nương đi, dù sao bọn con đều còn nhỏ như vậy mà."

Khương Vân Thần: "..."

Sao lại không giống những gì hắn nghĩ cơ chứ.

"Haizzz."

Khương Vân Thần bỗng nhiên nảy ra một kế.

Bèn thở dài một tiếng.

"Cha."

"Cha sao thế?"

Hai đứa bé thấy Khương Vân Thần như vậy thì vội vàng đến gần, lo lắng hỏi han.

"Haizzz."

Khương Vân Thần lại thở dài một tiếng nữa, sau đó xoay người đi về phía bàn, ngồi xuống ghế.

Vẻ mặt hắn cực kì rối rắm.

"Cha."

Tiểu Bảo lo lắng đến mức đôi mắt cũng phiếm hồng.

Đại Bảo cũng cắn chặt môi dưới, cực kì khẩn trương.

"Thật ra... buổi tối cha ngủ cũng rất sợ hãi."

Khương Vân Thần nghĩ một lát, cảm thấy nếu mình nói sâu sa quá thì mất đứa bé sẽ nghe không hiểu, còn không bằng nói theo lời chúng nó.

"Hả?"

Chuyện này cả hai đứa bé đều không nghĩ tới.

Thế mà cha cũng sẽ sợ hãi.

Còn không dám ngủ một mình.

"Vậy... cha muốn thế nào?"

Đại Bảo đưa ra câu hỏi.

"Các con là long phượng thai, ta vốn định tách các con ra, một đứa ngủ cùng ta, một đứa ngủ với nương các con. Nhưng lại nghĩ đến việc, từ lúc sinh ra các con làm gì cũng có nhau, vẫn chưa tách ra bao giờ. Huống chi, bây giờ hai đứa các con đều còn bé, tạm thời ngủ chung thì không sao, thật ra cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mà..."

Khương Vân Thần dừng lại một chút, nói tiếp: "Ta muốn bảo nương các con ngủ cùng ta, có điều... trước khi ngủ hai con còn muốn nghe kể chuyện, vậy để nương kể chuyện cho các con nghe xong, đợi đến khi hai con ngủ rồi thì để nương con đến ngủ cùng ta, các con xem có được không?"

Đại Bảo và Tiểu Bảo nghe vậy, thật ra trong lòng cũng không quá nguyện ý, nhưng mà cha đã nói đến thế rồi, nhất thời cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play