Ông Khương vừa nói xong, bà Khương liền vội vàng lao lên.

"Thằng chết tiệt nhà ngươi, không hề nghĩ cho cháu trai mình chút nào cả."

Sau khi hung hãn mắng mỏ xong, bà Khương lại dời mắt nhìn trưởng thôn và tộc trưởng bên cạnh.

"Nhà này chúng ta không bán, bọn ta muốn để lại cho bọn nhỏ, lời của Khương Vân Thần không tính."

Lời này của bà Khương khiến trưởng thôn và tộc trưởng đều lắc đầu.

Họ rất cạn lời với hai vợ chồng này, con trai tú tài thì không bồi dưỡng, mà lại yêu thương con trai làm ruộng hơn.

Mặc dù không nói là phải nặng bên này nhẹ bên kia! Nhưng ít nhất cũng xử lý sự việc một cách công bằng chứ!


Trưởng thôn và tộc trường nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Với loại kiến thức như thế này thì chỉ có thể sống cả đời trong thôn.

"Đây là nhà của Khương Vân Thần, không có bất kỳ quan hệ gì với các ngươi, các ngươi không làm chủ được."

Trưởng thôn đứng dậy, trực tiếp từ chối.


Quả là lần đầu nhìn thấy.

Chậc chậc.

"Khương Vân Thần là con trai của bọn ta, đồ của nó cũng là đồ của bọn ta, tại sao bọn ta không làm chủ được! Thật là."

Bà Khương không nhịn được lắc đầu, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng trở nên dữ tợn hơn.

Sự tồn tại của thẳng nhãi Khương Vân Thần chính là để làm lót đường cho gia đình họ kiếm tiền.

Chỉ có bọn họ không thèm, chứ không thể có chuyện Khương Vân Thần không cho.

Hừ.

"Phải đó!"

Ông Khương cũng gật đầu mạnh.

Đám con trai và con dâu còn lại cũng trăm miệng một lời.

"Cha mẹ đã nuôi nấng Khương Vân Thần, đồ của nó là đồ của cha mẹ."

Trưởng thôn nhìn sắc mặt cả nhà bọn họ, trong lòng cực kỳ đổng cảm cho Khương Vân Thần.

"Lúc trước Vân Thần muốn thành thân, các ngươi không cho một đồng tiền, thậm chí bởi vì chuyện thành thân này mà làm ầm ĩ lên, không những không cho Vân Thần tiền, mà ngược lại còn tách nhà với Vân Thần."

"Đất xây nhà là nhờ trong tộc chia cho Vân Thần, nhà cũng là nhờ mọi người góp sức giúp đỡ cùng xây nên, nhà các người không góp tiền bỏ sức, dù Vân Thần không cần cái nhà đó thì nó cũng thuộc về cả tộc chúng ta, không có bất cứ quan hệ gì với các người."

Tộc trưởng cũng không nhịn được, nhìn Khương Vân Thần đau lòng, đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại không có cha mẹ tốt chứ.

Gặp phải gia đình thế này, đúng là khủng khiếp.

"Mau biến khỏi đây cho ta, nếu không các ngươi phải biến khỏi thôn Khương gia."

Bà Khương và ông Khương thấy trưởng thôn và tộc trưởng đều quyết tâm muốn giúp đỡ Khương Vân Thần, lập tức cũng có chút nhụt chí.

Lúc này ỷ vào người đông thế mạnh có vẻ như cũng không chiếm được món hời nào.

Bọn họ lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Khương Vân Thần một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Đám người Khương gia cuồn cuộn kéo nhau đi, lúc này tộc trưởng mới nhìn về phía Khương Vân Thần lần nữa.

"Đứa trẻ ngoan, ngươi chịu khổ rồi!"

Khương Vân Thần không để bụng, xua tay.

Mấy người họ lại nói chuyện với nhau một lát nữa rồi Khương Vân Thần mới tạm biệt rời đi.

Vừa mới ra khỏi cổng lớn, thì thấy Đường Tuế xuất hiện trước của.

Khương Vân Thần thấy nàng đang đứng ở đầu gió, gương mặt nhỏ trắng sứ bị gió thổi đỏ bừng lên, nhìn cực kỳ đáng thương.

Hắn lập tức thấy đau lòng, tiểu bảo bối của hắn.

Thấy bàn tay nàng lạnh lẽo, hắn vội đưa lên môi, nhẹ nhàng hà hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play