“Tiểu Bảo, mau buông ra, nếu không mẹ sẽ không đi được nữa.”
Tiểu Bảo lập tức buông tay ra, đứng sang bên cạnh.
Chờ khi Đường Tuế tiến lên phía trước một bước, Tiểu Bảo cũng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
Cái miệng nhỏ nhắn luyên tha luyên thuyên không ngừng.
“Nương, mẹ đang vác gì sau lưng vậy!”
“Nương, nương có nhớ Tiểu Bảo không?”
Đường Tuế nghe Tiểu Bảo nói hết câu này đến câu khác, trong lòng có chút ngọt ngào, vươn tay ra nắm lấy tay Tiểu Bảo.
Trả lời hết những câu hỏi.
Một lớn một nhỏ, đi về phía ngôi nhà.
Khi sắp đến cửa, Đường Tuế nhìn thấy Đại Bảo mặt đỏ bừng đang đứng ở đó.
“Đại Bảo, cùng qua đây đi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn.”
Đường Tuế hét lên một tiếng.
“Biết rồi.”
Thoạt đầu Tiểu Bảo trả lời một tiếng.
“Nương.”
Sau đó chậm chạp gọi một tiếng nương.
Đường Tuế nghe xong, thấy có chút hiếm lạ.
Nàng quay đầu nhìn về phía Đại Bảo.
Đại Bảo cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Con gọi ta là gì?”
Đường Tuế nở nụ cười, hỏi lại một câu.
“Nương.”
Đại Bảo nghĩ rồi, vì sự nghiệp tối ngủ có thể nghe cô bé quàng khăn đỏ, cậu ngước cổ lên, lại hét lên một tiếng.
“Đến đây.”
Đường Tuế vươn một cánh tay khác ra, chờ Đại Bảo đến thì nắm lấy.
Thực ra vừa nãy Đại Bảo thấy Tiểu Bảo được nắm tay, được ôm, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy, giờ thấy Đường Tuế vươn tay ra, cậu nhóc mỉm cười, tiến lên đi tới trước mặt Đường Tuế, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay Đường Tuế.
Chà, hoá ra tay của mẹ lại mềm mại như thế.
Đôi mắt Đại Bảo lập tức sáng lên.
Đường Tuế nắm tay hai người họ vào trong phòng bếp, lấy hết thức ăn trong giỏ ra.
Bánh bao thịt hơi nguội nên Đường Tuế cho vào nồi hấp lại.
Hai đứa trẻ chưa từng ăn bánh bao thịt ngon đến vậy, mỗi người cầm một cái, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đi đút bánh bao thịt cho Khương Vân Thành, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế cầm lấy một cái bánh bao: “Hai đứa con cứ ở đây ăn trước, mẹ đi qua chỗ cha.”
Thấy hai đứa trẻ đang tập trung tinh thần ăn, nàng cầm lấy bánh bao rời khỏi phòng bếp.
Đến phòng của Khương Vân Thần, Đường Tuế nặn nặn chiếc bánh bao, liếc nhìn Khương Vân Thần vẫn ngồi ở bàn đọc sách.
Dường như Khương Vân Thần nghe thấy tiếng động, khẽ quay đầu nhìn lại, thấy Đường Tuế đứng đờ ra ở đó, không hiểu gì cả.
Hắn không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần.
“Nàng qua đây làm gì?”
Nghe có vẻ hơi không kiên nhẫn.
Đường Tuế mấp máy môi, lông mi thon dài cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Bàn tay nhỏ trắng nõn giơ lên, lộ ra bánh bao thịt ở trong lòng bàn tay.
“Ta đem bánh bao thịt đến cho chàng.”
Khương Vân Thần cau mày, liếc nhìn bánh bao trong tay nàng, bánh bao rất trắng, nhưng lại không trắng bằng tay nàng.
“Không ăn.”
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Khương Vân Thần liền thu hồi ánh mắt lại, trong mắt hiện lên vài phần nguội lạnh.
Đường Tuế nghe xong, trái tim như bị nhấc lên.
Bách độc bất xâm! Nếu vậy thì sao nàng hoàn thành nhiệm vụ được.
Nàng nuốt nước bọt một cái, tự dưng cảm thấy toàn thân Khương Vân Thần như bị khí lạnh bao quanh, làm cho người khác không dám đến gần.
“Cái này ngon lắm đó.”
Đường Tuế kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, lại tiến lên trước vài bước.
Luân Hồi Kính: Cảnh báo OOC! Tíc Tíc Tíc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT