Hiện tại người đã đến, mình phải ở đây với Thiên Thiên, có lẽ có thể giúp đỡ gì đó.
Đường Tuế nhìn Tống Thiên Thiên đang căng cứng người.
Cô mềm mại cười một tiếng.
“Thiên Thiên, hôm nay cô nói tôi đến đây là có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
Chuyện này… Chuyện này…
“Thật ra… Tôi không có bạn bè gì cả, muốn cô đến đây tâm sự một chút mà thôi.”
Tống Thiên Thiên cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Hiện tại ba người đều ở đây, cô ta có nói hệ thống làm chuyện gì cũng không ai có phát hiện ra nhỉ.
“Thiên Thiên, trong lòng của em không thoải mái sao? Nếu em cần có người bên cạnh, anh có thể hoãn công việc, ở lại đây với em.”
Lục Đình Hạo nhanh chóng nắm lấy tay Tống Thiên Thiên, tỏ vẻ chung thủy.
Tống Thiên Thiên hơi gật đầu, xấu hổ đáp lại.
Lục Đình Hạo thấy cô ta như vậy, trong lòng đầy lửa nóng.
“Dạ, hiện tại có nhiều người ở đây trò chuyện với em, có lẽ tâm trạng của em sẽ tốt lên thôi.”
Đường Tuế cũng gật đầu, kéo Lục Dao ngồi xuống sofa bên cạnh.
Khóe mắt Tống Thiên Thiên liếc qua Đường Tuế bên kia.
Cô ta cắn chặt răng, bắt đầu gọi hệ thống.
“Hệ thống, tôi còn thừa một ít điểm, đổi cho tôi một viên thuốc nguyền rủa lớn, tôi muốn Đường Tuế chết đi.”
Hệ thống phát ra tiếng xoạt xoạt, nó cũng rất bất đắc dĩ, từ trước đến nay nó nguyền rủa cái gì cũng chưa từng thất bại.
Nó là hút lấy cảm xúc tiêu cực của con người, ví dụ như tham lam, ví dụ như sợ hãi, mới có thể thăng cấp.
Đến bây giờ, đã lâu rồi nó không chưa hút lấy những thứ này.
Nó cũng muốn bỏ qua Đường Tuế, đi tìm đối tượng mới, nhưng mà chuyện này vốn không thể được.
Không ngờ lại đụng phải cái xương cứng như thế.
Nó không tin, hiện tại dùng thuốc nguyền rủa vẫn không được.
Hệ thống: Tôi biết rồi.
Không có ai muốn Đường Tuế chết đi hơn nó cả.
Chỉ cần Đường Tuế chết đi, bọn họ mới có thể hút lấy cảm xúc tiêu cực của người khác, thu hoạch được tài nguyên.
Đường Tuế nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì hơi nhíu mày lại.
Những người này đúng là có ý đồ xấu mà.
Hừ.
Đường Tuế hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thiên Thiên.
Cô chờ bọn họ ra tay.
Một lúc sau bỗng nhiên cảm thấy xung quanh tối lại, sau đó lại thấy một bên vách tường bắt đầu nứt ra.
Rầm, vách tường cũng bắt đầu nghiêng ngả muốn sập xuống.
Đường Tuế đưa tay chống đỡ, cô nhìn thoáng qua Lục Dao bên cạnh.
“Dao Dao, em ra ngoài trước đi.”
Lúc đầu vẻ mặt Lục Dao khó mà tin nổi, sau đó nhanh chóng gật đầu, chạy ra bên ngoài.
Đường Tuế thấy Lục Dao chạy ra ngoài thì cũng chạy ra bên ngoài theo.
Hai người còn lại trong phòng bệnh không liên quan gì đến cô cả.
Sắc mặt Tống Thiên Thiên trắng bệch, miệng lại phun ra từng ngụm máu tươi.
Trong đầu không ngừng truyền đến tiếng tích tích, cô ta cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung.
“A...”
Cô ta có chút không chịu nổi cơn đau này.
Hai tay Tống Thiên Thiên ôm lấy đầu của mình, cố gắng lắc lắc, hận không thể ôm đầu đập mạnh vào tường.
“A...”
Tống Thiên Thiên lại gầm rú quát lớn lên.
“Thiên Thiên.”
Lục Đình Hạo vừa định đưa tay muốn bế Tống Thiên Thiên đi ra ngoài.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Tống Thiên Thiên.
Có chút quen thuộc, nhưng… Có vẻ xa lạ nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT